Gom thương nhớ gửi vào miền quên lãng

2015-09-01 15:52:03

 "Tôi đã hiểu ra một điều rằng... chúng tôi... đã mãi mãi chẳng thế trở về bên nhau nữa. Thế nên tôi đã từ bỏ; đã ngừng lại hết thảy những khao khát thương yêu trước đây. Và có lẽ... dù là vì lí do gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là duyên phận giữa chúng tôi đã không còn nữa. Sẽ có những chuyện xảy ra trong cuộc đời này mà ko cần phải có bất kỳ một lí do nào cả. Điều tôi nên làm chỉ có thể là an yên mà chấp nhận thôi".

PHẦN 1: CUỘC GẶP GỠ ĐỊNH MỆNH
Tôi không nhớ chính xác thời điểm đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Chỉ nhớ lần đầu tiên tôi biết đến sự tồn tại của cậu ấy là một ngày mùa hè năm 2010. Quả thật là bất kỳ một cuộc gặp gỡ nào trong cuộc đời này cũng đều xuất phát từ bàn tay sắp đặt của Thượng đế. Và câu chuyện giữa hai chúng tôi cũng không nằm ngoài quy luật này.
Hôm ấy tôi đến chơi nhà cô bạn thân tên Hương. Chúng tôi trò chuyện về một chàng trai cùng trường cấp 2 của cô ấy. Cậu ta là một chàng trai đúng chuẩn, được nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ. Lần đầu tiên tôi nghe kể về cậu này cũng là từ một "cô nàng tương tư" học cùng tôi ở lớp chuyên Văn. Đến lúc này tôi với cậu ấy cũng có thể xem là những người bạn thân thiết, dù tần số gặp mặt không nhiều nhưng việc nhắn tin hỏi han nhau, tán gẫu đủ thứ chuyện linh tinh trên trời dưới biển thì diễn ra đều đặn mỗi ngày. Mặc dù tôi không thể nhớ chính xác vì sao chúng tôi có số điện thoại của nhau, nhưng tôi nhớ rằng đã từng có một thời gian chúng tôi cứ như thể "yêu xa" vậy. Ngày ngày nhắn tin hỏi han nhau, chia sẻ những buồn vui yêu ghét trong cuộc sống của mỗi người. Vào thời điểm tôi sang nhà Hương, chúng tôi vẫn chưa hề chính thức gặp nhau một lần nào.
Nói chuyện một lúc lâu, Hương đưa ra trước mặt tôi một bức ảnh chụp từ cuối năm lớp 9 (bây giờ chúng tôi đang chuẩn bị bước vào năm cuối thời học sinh), lúc cô ấy và các bạn của mình lên bục nhận thưởng học sinh giỏi. Hương chỉ mặt điểm tên từng người. Trong đó có chàng trai đúng chuẩn mà khi nãy chúng tôi có nhắc đến. Nhưng đặc biệt hơn cả là người ấy, một người con trai khiến tôi ấn tượng bởi cái vẻ ngoài lãng tử và nụ cười duyên dáng khó cưỡng. Nhưng điều tôi chú ý nhất có lẽ lại là cái tên của cậu ấy- Ninh.
Ninh là tên của ông anh con bác ruột tôi. Tôi xa quê từ nhỏ và anh em tôi mới đây đã có một mùa hè thật đẹp bên nhau. Cái tình cảm ruột thịt lâu ngày nảy nở trong tâm hồn non nớt của hai chúng tôi khiến tôi không nỡ rời xa mảnh đất quê hương mình, và lại càng không nỡ rời xa anh. Nhưng công việc của bố mẹ và việc học hành của cá nhân buộc tôi phải bỏ lại tất thảy những xúc cảm ấy để trở về Sài Gòn. Và có lẽ, sự xuất hiện đầy định mệnh của một người có cái tên giống anh tôi đã khiến cuộc đời của tôi thú vị hơn bao giờ hết.
Tôi hỏi Hương về Ninh nhưng cô ấy không biết nhiều về con người này. Chỉ biết là chàng trai ấy đang học cùng trường với chúng tôi. Thật là một điều tuyệt vời để tôi có cơ hội tiếp cận làm quen với cậu ấy. Tuy nhiên tôi hoàn toàn không có một chiến lược hoàn hảo nào. Mỗi ngày sau đó trôi qua không có gì đặc biệt hơn ngoài chuyện tôi lén lút nhìn cậu ấy hay cố tình đi ngang qua những nơi cậu ấy xuất hiện. Nhưng hay ho ở chỗ cậu ấy chẳng hề biết đến sự tồn tại của tôi. Cũng phải thôi, vì tôi không phải là một cô gái quá nổi bật. Cái gì nơi tôi cũng ở mức bình thường nếu như không muốn nói là rất rất bình thường.
Một ngày nọ, không nhớ rõ nguyên cớ vì đâu mà con bé cùng lớp đem một địa chỉ yahoo cho tôi và bảo là của Ninh. Không những vậy nó còn cung cấp cho tôi ngày sinh nhật của cậu ấy. Cũng chả biết để làm gì, cơ mà cái nick yahoo cũng có giá trị lắm chứ. Không chần chừ gì, ngay trong ngày hôm đó tôi đã gửi lời đề nghị kết bạn. Và cũng gần như là lập tức, tôi nhận được lời đồng ý của cậu ấy. Tôi không nhớ rõ câu chuyện đầu tiên mà chúng tôi nói là gì, cũng không nhớ chúng tôi đã trao đổi số điện thoại với nhau như thế nào. Chỉ nhớ là từ đó, chúng tôi thường xuyên liên lạc trò chuyện cùng nhau. Và thế là cuộc đời tôi từ khi ấy lại thêm phần thú vị.
Một thời gian sau đó, không biết chỉ là tình cờ hay là một sự sắp đặt có chủ ý nào đó của định mệnh, chúng tôi chạm mặt nhau trong một buổi học kỹ năng mềm và được sắp xếp vào cùng một nhóm. Sau này khi nhắc lại, cậu ấy bảo rằng đã bị giọng nói và phong thái của tôi làm cho trái tim mình tan chảy. Cứ thế, thời gian trôi qua trong sự bình yên đến lạ. Ngày Giáng Sinh cậu bạn thân của Ninh xuống lớp tìm tôi và tặng tôi một tấm thiệp handmade vô cùng đáng yêu. Những tưởng rằng đó là món quà được giao- hàng- tận- nơi từ người trong mộng. Nhưng không, đó là thiệp của Bình- cậu bạn thân của Ninh. Cậu ấy thật sự rất khéo tay. Tôi nhìn thấy sự tỉ mỉ trong từng nét vẽ và đường cắt... Không thể phủ nhận rằng lúc ấy tôi đã nghĩ, phải chăng cậu này có ý gì đó với mình. Tôi cảm ơn cậu ấy và vào lớp. Đến giờ, tấm thiệp ấy vẫn gọn gàng nằm trong kho đồ kỷ niệm của tôi. Cũng chính từ cái phút giây nhận được quà giáng sinh của Bình tôi bắt đầu có cảm giác chờ đợi. Liệu một điều ngọt ngào nào đó tương tự thế sẽ đến với tôi từ Ninh không? Không biết nữa, cứ chờ đã.
Tối hôm ấy, có một chàng trai đạp xe đến chỗ làm thêm của tôi. Chỉ đơn giản là để tặng tôi một tấm thiệp Giáng sinh. Và... cái điều ngọt ngào tương tự mà tôi chờ đợi cả ngày ấy đã đến. Nhưng thật lòng mà nói thì, nó không tương tự chút nào. Có cái cảm giác gì đó kỳ lạ lắm đến với tôi lúc ấy. Chưa phải là yêu, chỉ là thứ tình cảm nào đó vượt ra khỏi giới hạn của một cái tên.
Món quà của Ninh không trau truốt và tỉ mỉ như của Bình nhưng tất nhiên rồi, nó khiến tôi thích thú và trân trọng hơn tất thảy. Đó là món quà đầu tiên trong hành trình tình yêu của chúng tôi- hình như là vậy.
Mỗi ngày sau đó cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, niềm vui tăng dần, hạnh phúc tăng dần... Chẳng mấy chốc mà đã cận kề kỳ thi quan trọng nhất của 12 năm đèn sách. Tất cả chúng tôi đều phải nỗ lực hết mình, chẳng để làm gì cả, chỉ là để có một chân trong giảng đường Đại học, thế thôi. Nhưng thú thật, tôi lúc đó có thừa tự tin, đến nỗi mà mặc kệ thiên hạ dùi mài kinh sử thế nào, tôi vẫn đi làm thêm, vẫn chăm chỉ kiếm tiền... Và dĩ nhiên kết quả năm đó là tôi phải xét nguyện vọng 2 mới được trở thành sinh viên Đại học.
Trở lại hành trình yêu đương của tôi một chút đã nhỉ? Ngày đầu tiên của kỳ thi Đại học năm 2011 cũng chính là ngày đầu tiên chúng tôi chính thức ở bên nhau như một cặp tình nhân thực thụ. Vào đêm trước đó, đã có một màn tỏ tình cực kỳ gay cấn và thú vị. Tôi nhớ mãi dòng tin nhắn mà lần nào nghĩ lại cũng bật cười: "Sao không phải chúc ngủ ngon mà là g9....", "từ trước đến giờ Vân chưa bao giờ kết thúc cuộc trò chuyện trước, nhưng hôm nay Vân đã làm và Ninh cảm thấy hình như Ninh gần mất đi một điều gì đó quan trọng lắm"... À thì, đại loại là thế. Cậu ấy bảo rằng cậu ấy nhận thấy một sự khác lạ nào đó trong cách nói chuyện của tôi. Và cậu ấy không cho phép mình tuột mất cơ hội mang hạnh phúc đến cho tôi.
Câu chuyện ấy đã diễn ra cách đây tròn 4 năm (1.7.2011-1.7.2015), và những gì tồn tại trong tôi chỉ còn là những mảng ký ức chắp vá. Nhưng không sao, bởi tôi vẫn chỉ luôn có thói quen ghi nhớ những điều đã cũ- những điều quan trọng đã cũ.
Sau kỳ thi Đại học, chúng tôi vẫn thường xuyên gặp nhau. Nếu không gặp thì cũng nhắn tin hỏi han đều đặn. Ngay từ những ngày đầu cậu ấy đã dặn dò tôi về những điều có thể thay đổi trong mối quan hệ của hai chúng tôi sau này. Rằng sau này tin nhắn sẽ ít hơn, gặp gỡ chuyện trò có thể sẽ không thường xuyên như lúc mới yêu nữa... Nhưng có một điều sẽ mãi chẳng đổi thay, đó chính là tình yêu và sự quan tâm mà cậu ấy dành cho tôi. Tuy vậy tôi sẽ không thể quen được với những thay đổi nhỏ nhặt kia đâu. Lúc điện thoại cậu ấy hết tiền, tôi chuyển tiền từ tài khoản của mình sang cho cậu ấy. Điều đó khiến Ninh không vui, có lúc nổi cáu với tôi. Nhưng tôi không để ý. Điều tôi quan tâm chỉ cần là có cậu ấy bên cạnh, nhắn tin trò chuyện cùng tôi, để lúc nào tôi cũng cảm thấy người mình yêu ở ngay bên cạnh mình. Chỉ có điều, Ninh là người đầu tiên tôi quen bằng tình yêu chân chính trong trái tim mình. Và có lẽ cũng chính bởi đầu tiên nên tôi chưa có nhiều kinh nghiệm. Sự trẻ con trong tôi trỗi dậy đến khó kiểm soát. Và ắt hẳn nó sẽ dẫn đến những hậu quả mà bản thân tôi cũng tự mình lường được. Tôi tâm sự điều này với tri kỷ của mình- chính là chàng trai đúng chuẩn mà tôi đã nhắc đến ngay từ đầu câu chuyện- Văn Ngọc Đức. Hình như tôi cứ bị ấn tượng bởi những cái tên. Và hẳn nhiên rồi, "Văn Ngọc Đức" cái tên đặc biệt đến thế mà, khiến cho tôi nhiều lần phải đấu tranh tư tưởng, chọn ai giữa hai người con trai đúng chuẩn bên cạnh mình. Đức thấu hiểu tôi, luôn thầm lặng ở bên tôi một cách vô điều kiện, giữa hai chúng tôi dù không gặp nhau nhưng lại tồn tại một thứ tình cảm gì đó rất đặc biệt. Còn Ninh, Ninh là một người lãng mạn, ấm áp và luôn biết quan tâm tôi, luôn biết cách làm cho tôi cảm động bằng những gì gần gũi, chân thật nhất. Nhưng cuối cùng tôi cũng đã chọn rồi. Mấu chốt vấn đề ở chỗ Ninh là người tỏ tình trước. Đúng vậy, quan trọng ai là người đến trước mà thôi. Nhưng tôi thật sự không ngờ, đồng nghĩa với việc có người yêu tôi phải chấp nhận mất đi người mình gọi là tri kỷ.
Tôi không nhớ rõ từ lúc nào, tôi và Đức đã xem nhau là những người bạn tâm giao. Chúng tôi không nói nhiều với nhau về tất thảy những gì diễn ra trong cuộc sống của mình mà chỉ im lặng bên nhau, tạo nên một nguồn lực nào đó để cả hai cùng phấn đấu sống tốt. Đức vẫn thích gọi tôi là Ninh Ninh (NN)- bút danh và cũng là tên facebook của tôi. Ngày tôi yêu Ninh, Đức bảo đừng liên lạc với nhau nữa vì Đức không muốn làm tổn hại đến hạnh phúc của tôi. Điều đó ban đầu khiến tôi hoang mang. Có phải cậu ấy cũng dành cho tôi thứ tình cảm mà tôi dành cho cậu ấy. Và việc tôi yêu Ninh khiến cậu ấy tổn thương.
Tôi có phần bị sốc trước lời đề nghị của Đức. Nhưng tôi chấp nhận, vì dẫu sao người tôi chọn cũng đã là một người khác không phải cậu ấy. Cho đến tận bây giờ, chưa một lần nào tôi hối hận về quyết định của mình. Đối với tôi, kể từ khoảnh khắc bắt đầu mối quan hệ chính thức với Ninh, thì Đức sẽ mãi mãi là tri kỷ- mãi mãi và duy nhất trong cuộc đời này.
Tôi vốn không phải là một đứa si tình gì cả, nếu không muốn nói là có phần đào hoa. Trước Ninh tôi đã từng yêu thích một vài người. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở một giới hạn nào đó. Chưa một lần nào tôi cho phép mình vượt ra khỏi nguyên tắc của bản thân. Có lẽ bởi khi ấy tâm hồn tôi vẫn còn quá nhỏ bé, ngây thơ đến độ "tư tưởng hoá", luôn đắm chìm trong những ngọt lành của các bộ phim thần tượng... Nhưng khi có Ninh bên cạnh, con tim tôi dường như vẹn nguyên dành riêng cho cậu ấy. Mặc dù cậu ấy không hẳn là một chàng trai nổi bật và hoàn hảo, nhưng ở cậu ấy có một cái gì đó đặc biệt cứ cuốn tôi vào đó, không thoát ra được. Và tôi hiểu rằng tôi, từ lúc nào đó, cái xúc cảm không tên đã trở nên rất rõ ràng. Tôi yêu Ninh
PHẦN 2: CHIA TAY TRONG NƯỚC MẮT
Hạnh phúc chỉ kéo dài được hơn 100 ngày. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi không hiểu chúng tôi vì nguyên cớ gì mà mất nhau. Sau vài ngày không liên lạc, tôi hẹn gặp Ninh. Ngày 23 tháng 10 năm đó, chúng tôi hẹn nhau ở quán trà sữa mà tôi làm thêm và Ninh đã nói lời chia tay. Chính xác là cậu ấy soạn một tin nhắn vào điện thoại rồi đua cho tôi đọc. Tôi khóc nấc lên, đau đớn không tả được. Ninh bảo tôi đừng khóc nữa, vì nhìn thấy tôi khóc cậu ấy sẽ mêm lòng mất. Không cần nói cũng biết tôi đã khóc lóc thảm thương đến thế nào. Sau khi Ninh bước ra khỏi quán, tôi ôm anh Tùng (một trong những người có tình cảm với tôi) thật chặt, khóc thật to. Anh khẽ đưa tay kéo đầu tôi về phía ngực mình và dỗ dành.
Anh Tùng là em trai của chị chủ quán nơi tôi làm thêm, cũng chính là nơi mà tôi vừa nghe lời chia tay thần thánh ấy. Anh hơn tôi gần 10 tuổi, là một chàng trai giang hồ, xăm trổ đầy mình. Nhưng ánh mắt đó, con người đó, có lẽ... đã từng rất thật lòng yêu thương tôi. Còn tôi, phải chăng là đã không xứng đáng với tình cảm ấy. Tôi lúc bấy giờ vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Mãi về sau này tôi mới biết, anh ấy đã từng cho rằng tôi sẽ giúp anh ấy "quay đầu là bờ", nhưng hoá ra... quay đầu lại là biển cả bao la. Tôi đã đem bao nhiêu hi vọng và tin yêu của anh ấy đổ sông đổ biển. Nhưng thật lòng mà nói đấy, tôi hoàn toàn không nghĩ được mọi chuyện nghiêm trọng đến thế đâu. Từ lúc biết chuyện ấy, tôi đã hiểu bản thân mình đã tích luỹ thêm một ít nghiệp duyên, rồi đây tôi sẽ phải từ từ mà trả cho hết.
Quay lại ngày chia tay định mệnh ấy, sắp đến giờ làm việc của mình nhưng tôi làm gì có tâm trạng. Tôi nhờ anh Tùng chở sang nhà Hương và gọi cả Đức nữa. Ba đứa tôi đi lang thang ở công viên gần nhà Hương và tỉ tê với nhau vài chuyện. Những ngày tháng sau này sẽ không dễ dàng đâu. Tôi tin là như thế.
Những ngày đầu nơi giảng đường Đại học, tôi cứ nhét tai nghe vào mà tự kỷ cùng những bản nhạc buồn. Rồi nước mắt cứ thế rơi. Đúng chất hình ảnh của một con bé thất tình. Tôi đâu biết được rằng ở một nơi nào đó gần tôi thôi, có một con tim cũng chẳng đập dễ dàng gì.
Trong suốt hai tháng sau đó là khoảng thời gian sống lên chết xuống của tôi. Đây không phải là lần đầu tiên tôi yêu một người, tôi đã nói rồi mà phải không? Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên mà con tim tôi bị dày vò như thế. Trước đây tôi đã từng đơn phương một cậu bạn chung lớp suốt 4 năm. Nhưng nói thật rằng, bao nỗi buồn vui góp lại trong 4 năm đó cũng không thể bằng 2 tháng tôi chia tay Ninh. Cái cảm giác bị bỏ rơi nó ghê gớm khó tả lắm. Cứ như thể bị ai đó đẩy xuống một cái vực không đáy, ta cứ thế rơi, rơi và rơi mãi mà chẳng có bất kỳ một thứ gì để bám víu.
Lúc chia tay, Ninh bảo rằng chúng tôi tạm xa nhau một năm. Nếu sau một năm mà cả hai vẫn còn tình cảm thì sẽ quay lại cùng nhau viết tiếp câu chuyện còn dang dở của mình. Nhưng một đứa như tôi thì làm sao có thể chấp nhận một cái "kế hoạch" vớ vẩn thế được. Nếu như vẫn còn yêu thì nguyên cớ gì phải chia tay? Nếu như còn có thể quay lại, thì tại sao không cùng nhau cố gắng vượt qua những tháng ngày chông chênh này. Tôi không hiểu và cũng chẳng có cách gì để hiểu.
Mùa đông năm đó, tôi tham gia hội trại Tân sinh viên. Đây là một chương trình thường niên của trường để chào đón những gương mặt mới như chúng tôi ở giảng đường Đại học. Hội trại diễn ra ở biển Vũng Tàu- nơi ấy tôi và Ninh đã từng có một vài ký ức khó quên. Không chỉ vậy, biển còn là một bến bờ thiêng liêng trong trái tim tôi. Dù tôi sinh ra ở một vùng quê miền núi nhưng chính bản thân tôi cũng không hiểu vì sao mình lại yêu biển nhiều đến vậy. Đứng trước biển, tiếng sóng, tiếng gió... mọi thứ khiến tôi cảm thấy rất đỗi bình yên.
Đêm ấy ở Vũng Tàu tôi không ngủ được. Tôi nhắn tin cho Ninh với mong muốn cậu ấy sẽ cho tình yêu của chúng tôi một cơ hội. Nhưng trớ trêu thay, cậu ấy bảo với tôi rằng đối với tôi, cậu ấy chỉ còn lại một thứ cảm giác, nó gọi là THƯƠNG HẠI.
Tôi nhếch mép cười cay đắng. Cảm giác như tim mình ngừng đập trong phút chốc. Có lẽ chính cậu ấy cũng hiểu, hai chữ đó khiến tôi tổn thương đến mức nào. Từ thời khắc định mệnh ấy, tôi không còn thấy tim mình đau nữa. Tôi cười chế giễu chính bản thân mình khi nghĩ lại những ngọt ngào xưa cũ. Ba tháng hai mươi ba ngày bên nhau, ít ỏi thôi nhưng tôi cũng đã từng có được những ngày tháng hạnh phúc. Ấm áp, bình yên... là tất cả những gì tôi có thể nói về khoảng thời gian bên người đàn ông đầu tiên mà mình yêu bằng thứ tình yêu nghiêm túc và thành thật.
Mọi thứ đến thật tàn nhẫn. Tôi cảm thấy trời đất như sụp đổ và bản thân bị kẹp vào giữa, không lối thoát. Có lẽ, định mệnh đã sắp đặt, tôi sinh ra là để bị tổn thương.
Biển Vũng Tàu đêm đó cô đơn lắm. Một thằng bạn trong nhóm Đại học của tôi uống say, nó nhớ người yêu cũ nên uống hơi nhiều. Tôi ngồi canh cho nó ngủ, mắt không rời nó nhưng tâm hồn thì đang ở nơi nào đó xa lắm. Mấy đứa trong lớp tưởng rằng tôi thích nó. Nhưng bọn họ đã nhầm rồi. Giá mà tôi thích được nó thì đã hay ho. Nó là một thằng con trai có phần lăng nhăng, chơi với anh em cũng không hẳn "đẹp". Tuy nhiên nó được cái mã khiến nhiều người mê mệt và đá bóng cực hay. Tôi thích cái cách mà nó lăn lộn trên sân bóng nhưng không thích cái cách chơi thiếu fair-play của nó. Nói chung thì, bạn bè thôi, cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Trên đời này có biết bao nhiêu loại người, kén cá chọn canh quá để rồi cuối cùng đổi lại được gì?
PHẦN 3: BUÔNG THẢ
Dường như tôi đã bước vào một giai đoạn gọi là "tạm mất niềm tin vào tình yêu". Tôi cảm thấy mình lại quay về cái thời yêu đương hỗn loạn ngày bé. Thời gian này, tôi không còn mảy may để ý đến cái gọi là nghiệp duyên nữa. Tôi nhận lời yêu với cậu bạn cùng lớp Đại học. Chúng tôi thuê nhà trọ ở cùng nhau và cùng làm thêm ở một nhà hàng. Một thời gian sau, cả hai chuyển sang ở chung với hai cô bạn nữa. Giáng Sinh tôi dắt cậu ấy đi chơi chung với mấy đứa bạn thân của mình. Nghĩa là tôi đã chính thức công nhận mối quan hệ này rồi.
Tết năm ấy (2012) chúng tôi lên Đắc Nông- nhà một anh bạn học chung lớp Đại học chơi. Đây là lần đầu tiên tôi lên núi. Được đi đến những ngọn thác nổi tiếng, được nhâm nhi ly cà phê đậm chất Tây Nguyên, được thả mình trong cái se lạnh phố núi những ngày Tết. Cảm giác đúng thật là không- uổng- phí- một- lần- được- sống. Năm ấy Ninh có nhắn tin cho tôi hẹn đi chơi. Nhưng tôi không có ở Sài Gòn nên cuộc hẹn đã không thực hiện được.
Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua trong sự bất cần của tôi. Trước tình cảm của người mới, đã từng có thời gian tôi cho rằng mình đã có tình cảm với cậu ấy. Đã có lúc tôi tưởng rằng Ninh chỉ còn là một ký ức đang dần bị lãng quên. Nhưng khoảng hơn một năm sau đó, Ninh trở lại... cậu ấy muốn trở về bên tôi. Đúng lúc ấy là lúc mà tôi cảm thấy mình không còn tình cảm với cậu ấy nữa. Và tôi từ chối.
Tôi quen người mới được hơn 2 năm thì chúng tôi chia tay, vì người thứ 3 và thứ 4 trong mối quan hệ của chúng tôi. Tôi cảm thấy mình có tình cảm với người khác và cậu ấy cũng vậy. Tuy nhiên, tôi là người khiến cậu ấy khổ tâm nhiều hơn. Cậu ấy ở bên tôi ban đầu với tư cách của một người thay thế. Và trong suốt mối quan hệ này tôi đã có vài lần lầm lỗi. Nhưng tôi không mấy để tâm. Tôi quả thật là một đứa chẳng ra gì. Rồi đây tôi nhất định sẽ phải trả giá cho những tháng năm tuổi trẻ bốc đồng và nhiều lầm lỗi này.
Sau khi chia tay người ấy, tôi có một mối quan hệ không rõ ràng với một người hơn mình 7 tuổi. Tự chúng tôi xác định là một nửa của nhau nhưng anh ta không muốn bất kỳ ai biết điều đó. Tôi hiểu, và tôi cũng không quá để tâm. Đã vài lần chúng tôi đi quá giới hạn với nhau và vô tình tôi cảm thấy khinh những người đàn ông trên thế giới này. Tôi biết anh ta ở bên tôi vì điều gì. Nhưng thật sự, tôi cũng... không quá để tâm. Chúng tôi kéo dài mối quan hệ ấy được hơn một tháng thì anh ta đột nhiên mất tích. Tôi phát hiện những tin nhắn tình cảm của anh ta và một người con gái khác. Tôi cảm thấy buồn cười vì tất thảy những gì đang diễn ra. Tôi khinh anh ta. Nhưng tôi cũng biết rằng tôi đã yêu anh ta vô điều kiện. Có lẽ đây là lần thứ hai tôi yêu một người bằng thứ tình yêu mà tôi gọi là nghiêm túc và thành thật. Sự xuất hiện của anh ta như xoá nhoà vết thương lòng trong quá khứ của tôi. Thế nhưng khi mà tôi muốn sống đúng, sống đẹp thì người ta lại quăng vào mặt tôi những lọc lừa. Để rồi cái bản năng tự vệ lại khiến tôi quên mất những nỗ lực tìm lại mình của chính bản thân tôi. Có đôi lúc tôi biết rõ rằng anh ta đang lừa dối mình nhưng tôi lại tự cho mình cái quyền được tin anh ta. Cái cảm giác đi guốc trong bụng người khác, cùng họ diễn một trò đùa chưa viết trước kịch bản thực sự khiến tôi nhiều lúc khâm phục mình. Sao có thể trơ trẽn và liều lĩnh như vậy.
Tôi không phủ nhận rằng tôi dễ yêu một người. Và anh ta là một trong số những người đàn ông mà tôi đã dễ dãi yêu. Nhưng thật sự đã từng có một khoảng thời gian không dài lắm, tôi cảm thấy mình yêu đến mức sẵn sàng chết vì con người đó. Tuy nhiên, bây giờ nhớ lại, tôi cảm thấy mọi thứ trôi qua thật buồn cười. Theo kiểu như biết rõ người ta giả dối nhưng mình vẫn làm bộ ngây thơ dễ tin người. Vậy thì suy cho cùng, chúng tôi đều là những kẻ giả dối như nhau thôi. Tôi có tư cách gì để trách móc anh ta. Có trách thì cũng chỉ trách bản thân tôi quá ấu trĩ, làm những việc chẳng ra gì.
Trong suy nghĩ của anh ta, tôi là một đứa con gái dễ ngả vào vòng tay người khác. Anh ta đến với tôi cơ bản cũng chỉ là một trò chơi, qua đường thôi thì được chứ nghiêm túc thì...
Đấy. Những tháng ngày thù hận của tôi trôi qua thật nhàm chán. Khác hẳn với khoảng thời gian có Ninh. Sau anh ta tôi còn qua lại với một vài người khác, dĩ nhiên là chỉ trong một giới hạn nào đó thôi. Tôi cũng phải chừa cho mình một con đường sống chứ. Mặc dù không mấy để ý đến những lời xì xầm bàn tán sau lưng mình nhưng thật ra tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi. Tôi chỉ muốn yêu một người duy nhất và mãi mãi. Nhưng Thượng đế không thích vậy. Ngài muốn thử thách tôi giống như thử thách mọi cá thể trên thế gian này. Ngài bắt tôi trải qua nhiều mối tình, thấu hiểu vài loại người... và cuối cùng, ngài mang Ninh trở về bên tôi.
Khoảng tháng 11 năm 2013, khi ấy chúng tôi đã chia tay được hơn 2 năm. Một hôm tôi nhận được một tin nhắn rất dài của Ninh trên facebook: "Vân, Ninh biết người ta thường nói khi chia tay "Đừng quay lại với tình cũ". Vì thứ nhất " Bạn không thể quay lại hạnh phúc như ban đầu và anh ta nghĩ rằng bạn không tìm được ai tốt hơn" -Ninh biết sau khi Ninh chia tay Vân, Vân cũng từng trải qua nhiều cuộc tình. Vân sẽ có cái nhìn nhận khác về tình yêu. Không còn gì là mãi mãi nữa, kỉ niệm dù đẹp tới đâu cũng chỉ là quá khứ mà thôi. Và Ninh biết rằng chắc chắn ngoài Ninh thì sẽ có người khác mang đến hạnh phúc cho Vân. Tuy không dài nhưng cũng đủ chứng minh Ninh không phải người duy nhất sẽ mang lại hạnh phúc cho Vân và tình yêu là một hàm biến thiên tùy theo hệ số và biến. Dù hệ số và biến có đẹp tới đâu thì kết quả vẫn là vậy. Thứ 2 " Bạn sẽ mắc sai lầm cũ và tổn thương một lần nữa" -Vì người đó đã một lần làm bạn bị tổn thương thì rất có thể rằng điều đó sẽ xảy ra với bạn lần thứ 2. "Điều đó đâu phải là sẽ đúng với tất cả mọi người, nếu sau khi chia tay ta nhận ra đã mất đi một thứ gì đó quý giá, thì quay lại là điều bình thường". Nhưng Vân sẽ nghĩ rằng Ninh coi Vân là ai? "Muốn chia tay thì chia tay, muốn quay lại thì quay lại. Ninh coi Vân là món hàng muốn mua lúc nào cũng được sao". Ninh sẽ không có ý kiến vì mọi lời nói, giải thích, giãi bày lúc này đều trở nên vô nghĩa. Thứ 3. Bạn bè Vân cũng sẽ không đồng ý nếu Vân hỏi ý kiến họ. Họ sẽ nói "mày điên sao", tất nhiên rồi, họ là những người bạn tốt, chắc chắn sẽ luôn mong điều tốt đẹp cho Vân. Và họ cũng sẽ không tin Ninh. Còn rất nhiều lý do nữa. Nhưng chỉ cần với 3 lý do trên thì tốt nhất là Vân nên tìm cho mình một người khác. Trên quả đất này chắc chắn sẽ có người mang đến hạnh phúc cho Vân thôi. Chẳng qua là nó chưa đúng lúc và người đó chưa xuất hiện. Vì người ta thường nói đến 2 chữ duyên, phận mà.
Ninh chả biết phải nói tâm sự của Ninh thế nào. Ninh cũng không định nói cho Vân. Nhưng sau một ngày suy nghĩ, Ninh quyết định thì thôi cứ nói ra một lần, nếu không làm thay đổi được gì thì đó cũng là kết quả. Dù trước đây Ninh có một vài lần biểu hiện điều đó ra và nhận được sự từ chối của Vân. Nhưng những lần đó Ninh chỉ im lặng thôi. Và lần này Ninh chấp nhận kết quả. Thôi cứ trải lòng mình cho hết. Đầu tiên đó là lý do chia tay Vân. Thật sự là sau khi quen Vân được 1 thời gian là bước vào năm nhất đại học. Ninh thường đạp xe qua Hồ Đá đi học. Cứ mỗi lần đạp xe qua đó thấy người ta chở người yêu đi chơi là Ninh lại thấy buồn. Ninh cũng thường ngồi đó suy tư. Người ta quen nhau thì mang đến cho người yêu mình biết bao nhiêu thứ. Còn mình chẳng có gì. Thế rồi tự nhiên trong đầu Ninh suy nghĩ hay là chia tay Vân đi, 1 là mình không còn bận tâm suy nghĩ, lao đầu vào học, 2 là Vân có thể tìm được ai đó tốt hơn, mang đến cho Vân nhiều thứ hơn. Trước đó có khá nhiều người theo đuổi Vân. Họ đều có khả năng mang đến hạnh phúc cho Vân. Nghĩ là làm......................... Một năm sau, tình hình gia đình Ninh còn tệ hơn. Qua Vân nói, và tìm hiểu Ninh cũng biết có người đang theo đuổi Vân. Ninh xem phim, đọc truyện cũng nhiều 2 từ "thương hại " là 2 từ nặng nhất mà ta có thể dành cho nhau sau khi chia tay. Trong khi đó thì đáng lý ra Ninh là kẻ đáng thương hại hơn. Nhưng thôi. Nói rồi thì thôi vậy. Cuộc đời dạy cho ta nhiều thứ lắm Vân ạ. Tiền bạc và vật chất không phải là tất cả. Mặc dù không có nó đôi khi làm ta khốn đốn. Sau 3 năm bây giờ điều Ninh muốn là mang lại cho Vân những gì tốt đẹp nhất. Và Ninh sẽ làm hết khả năng của mình. Chừng nào mà Ninh cố gắng hết sức, thật sự hết sức rồi mà vẫn không mang được điều tốt đẹp nhất cho Vân thì thôi cũng đành buông theo số phận. Đó là những điều Ninh muốn nói. Ninh cũng thấy tốt hơn khi nói ra những lời này. Nếu có thể hãy cho nhau thêm một lần nữa. Hãy nhắn tin vào điện thoại cho Ninh khi Vân có câu trả lời. Xin đính chính là Ninh không có say."
 
Theo Truyenngan.com.vn

Trao đổi thông tin

Quý khách có thể dùng mẫu bên dưới để trao đổi thông tin với chúng tôi.

Authenticate image

Vui lòng nhập vào thông tin phía trên để trao đổi

Quản lý tài khoản

Trợ giúp

Giới thiệu