- Tin tức
- Nghệ thuật sống
Khi người lớn cô đơn...
2015-08-10 16:13:05
Chiều nay, lặng lẽ bước giữa dòng người xa lạ, nghe những giai điệu nhẹ nhàng, da diết ấy, lòng lại càng thấm thía hơn cảm giác trống vắng, cô đơn. Có nhiều lúc dừng chân, nhìn lại con đường dài mình đã đi qua, chợt nhận ra mình không có ai để nhớ thương.
"Thành phố bé thế thôi, mà tìm hoài chẳng được, tìm hoài sao chẳng thấy nhau giữa chốn đông người.
Thành phố bé đến thế thôi, mà tìm hoài không thấy, chút ấm áp, chút yêu thương riêng mình".
Những giai điệu như thấm vào lòng, chảy vào tim và khắc lên đó một nỗi chơi vơi khó tả. Cuộc sống bé thế thôi, thành phố...cũng bé thế thôi, nhưng tìm đâu ra "chút ấm áp" của riêng mình và tìm đâu ra "chút yêu thương" giữa dòng đời vô hình, lặng lẽ? Câu hỏi ấy cứ ám ảnh, cứ day dứt mãi không thôi. Có lẽ cuộc sống nhiều lo toan đã cuốn ta vào vòng xoáy của nó, để rồi có những lúc bất chợt nhận ra mình lạc lõng giữa dòng trôi hối hả đó, và cũng chợt nhận ra mình hoang mang trong chính suy nghĩ của mình.
"Chiều đứng giữa ngã tư, nhìn dòng xe tấp nập, dừng lại bên quán nước khu chợ vắng thưa người.
Nào nhắm mắt chút thôi. Mặt trời đang không hát, nắng sắp tắt, chẳng buông lời hình như..."
Chiều là lúc gác mọi bộn bề lo toan của cuộc sống thường nhật, tìm cho mình cảm giác yên lành trong khoảng trời thân yêu, là lúc tay trong tay trao cho nhau chút ấm áp, ngọt ngào. Nhưng có lẽ với tôi không như vậy! Chiều của tôi chỉ là lúc dạo bước một mình, là lúc đôi bàn tay tự tìm hơi ấm cho nhau trong cái tiết trời se lạnh, là lúc hối hả giờ tan tầm hay cũng chỉ là lúc loay hoay tìm cho mình lối đi giữa dòng người xuôi ngược...
Có quá nhiều thứ để làm, có quá nhiều thứ để lo toan, nhưng trong những lo toan ấy không có thứ tên là "điểm tựa". Không có một ánh mắt ấm áp, không có một cái nắm tay đầy yêu thương, cũng không có một bờ vai vững chắc để tựa vào những khi yếu đuối nhất. Một mình-giữa bộn bề cuộc sống, một mình-con đường nhỏ quen thuộc, một mình-nơi chốn vẫn đi về và một mình - "trạm xe, dừng không ai đón đưa". Tất cả cũng chỉ là vì tôi cô quạnh trong cái thế giới nhỏ bé của mình, "là vì tôi cô đơn giữa đường phố thân thuộc" hay "là vì tôi...hôm nay cô đơn giữa đời trôi"...
Cảm xúc như lắng đọng trong từng câu hát. Đã có nhiều lúc tôi tự hỏi lòng rằng tại sao mình lại thích bài hát này đến vậy, tại sao mỗi lần nghe lòng tôi lại chất chứa một nỗi buồn miên man đến vậy? Câu trả lời có lẽ là vì những ca từ trong bài hát thật sự sâu lắng, vì những rung cảm đồng điệu trong tâm hồn và có lẽ bởi vì tôi, cũng giống như "tôi" trong bài hát ấy, là một người lớn cô đơn.
Chiều nay, lặng lẽ bước giữa dòng người xa lạ, nghe những giai điệu nhẹ nhàng, da diết ấy, lòng lại càng thấm thía hơn cảm giác trống vắng, cô đơn. Dòng đời vẫn trôi, vẫn hối hả và dù đôi lúc lòng thấy trống trải, chênh vênh, tôi vẫn phải bước tiếp những bước đi của riêng mình. Có nhiều lúc dừng chân, nhìn lại con đường dài mình đã đi qua, chợt nhận ra mình không có ai để nhớ thương, đã lâu lắm rồi!
Tác giả, có lẽ là rất thấu hiểu nên mới viết ra những ca từ sâu sắc đến vậy! Một "người lớn cô đơn" đắm lòng mình với bài hát "Khi người lớn cô đơn" trong một chiều đông se lạnh, cảm giác đó chắc sẽ không bao giờ tôi quên được!
Theo Guu.vn
Trao đổi thông tin
Các tin khác
- Yêu đúng người [2018-03-15 11:58:19]
- Khuyết điểm này tốt đấy chứ! [2018-03-13 11:54:25]
- Chuyện chiếc ô của vị phú thương và bài học về sự bình tĩnh [2018-03-12 14:56:16]
- Đời có số phận nhưng không có thất bại [2018-03-09 11:52:35]
- Chuyện dạy con của các đại gia, doanh nhân Việt [2018-03-07 08:46:54]
- Nỗi sợ con gái [2018-03-06 15:47:52]