Những trái tim đi lạc

2017-06-02 16:40:27

 

Một mình tôi cũng quen rồi. Mà đúng thật chẳng có ai để ý đến tôi mà chỉ có tôi đã tìm kiếm thứ không nên tìm mà thôi.

 

Một mình tôi cũng quen rồi. Mà đúng thật chẳng có ai để ý đến tôi mà chỉ có tôi đã tìm kiếm thứ không nên tìm mà thôi.

 

***

Trường đại học Bách Khoa Hà Nội những ngày đầu tháng 10.

Gần 11 giờ đêm, tại trạm dừng xe Bus những vị khách cuối cùng đang bị tống cổ xuống. Chuyến xe cuối chuẩn bị vào bến đỗ để nghĩ. Tôi lết cái thân xác mệt mỏi của mình trên đoạn đường vắng hướng về ký túc xá. Bầu trời tối mịt, đèn đang tắt dần, chiếu qua những tán cây cổ thụ bên đường trông thêm ảm đạm. Cảm giác đêm nay thật lạnh lẽo.

Trùm chiếc mũ Jacket lên đầu, tôi cố bước thật nhanh chỉ mong về đến chiếc giường ấm áp. Sau một ngày mệt mỏi với công việc, sáng nghe những bài giảng triết học trên giảng đường, chiều đi khắp các công trường xin tham quan để tìm kiếm thêm kiến thức cho bản vẽ thiết kế của công trình khoa học giang dở với lũ bạn, sức lực hoàn toàn rời bỏ tôi.

Lếch thếch một mình tôi thấy bản thân thật thảm hại. 20 tuổi nhưng tôi chẳng mấy để ý đến bản thân, quần jean bạc phếch, áo phông rộng thùng lùng, một đôi Sport đã cũ mà nếu người khác họ đã thay từ lâu. Tôi chẳng bao giờ ảo tưởng với vẻ bề ngoài khi đầu tóc của mình luôn rối.

Dường như một kẻ không có có hài hước, lại nhút nhát mỗi khi xuất hiện ở đám đông như tôi chẳng bao giờ nói đươc câu gì ra hồn. Lỡ có buột miệng vài câu kỳ lạ thì chỉ khiến nơi đó trở thành biển cười rộ lên như một rừng khỉ. Bạn bè cùng phòng tôi thường nhận xét một cách buồn rầu: "Nếu ngày nào đó có một cô gái để ý đến Duy thì tất cả động vật sẽ đi bằng hai chân". Mỗi lúc như vậy tôi nghĩ: "Có lẽ là thế thật". Nhưng thật ra tôi cũng chẳng mấy để ý đến những điều đó. Một mình tôi cũng quen rồi. Mà đúng thật chẳng có ai để ý đến tôi mà chỉ có tôi đã tìm kiếm thứ không nên tìm mà thôi.

Đó là một buổi sáng mưa lạnh, nhà trường tổ chức hội diễn văn nghệ trong hội trường lớn. Tôi vốn không hứng thú với những điều đó nhưng lũ bạn trong phòng cứ kéo tôi đi. Tôi đành miễn cưỡng chui ra khỏi chăn, mặc vào chiếc Jacket màu xanh quen thuộc, xỏ dày vào hội trường cùng lũ bạn.

Đứng trước cổng, tôi đưa mắt về phía sân khấu. Khi ánh đèn bắt đầu chiếu xuống, tiếng nhạc vang lên, Duyên xuất hiện như một nàng công chúa trong bộ váy màu hồng, kiêu sa lộng lẫy. Tôi đứng nhìn đăm đăm, thằng bạn vỗ vai tôi:

- Không thấy thất vọng đúng không? Cô nàng có giọng ca ngọt ngào và xinh đẹp đó đang là đề tài nổi của trường đó.

- Vậy à.

Duyên học cùng khóa với tôi nhưng đúng hôm nay tôi mới thấy. Sau này nhờ đi cùng lũ bạn chúng tôi cũng được coi là bạn bè của nhau. Xung quanh Duyên không thiếu những lời ca tụng, tán tỉnh, một kẻ như tôi thì không là gì? Mỗi lần nói chuyện tôi chưa bao giờ đừng gần Duyên quá mức, chỉ mỗi ánh mắt cậu ấy nhìn tôi thôi cũng đủ thấy ngộp thở rồi.

Một buổi chiều, sau khi xem bản vẽ cùng lũ bạn tôi mệt mỏi nên gục đầu xuống bàn học và ngủ mơ. Trong giấc mơ tôi thấy Duyên đứng bên cạnh mình, cười nói vui vẻ. Tôi thấy cậu ấy từ chối những chiếc xe hơi sang trọng, leo lên sau xe đạp cũ kĩ cùng tôi vi vu lên đồi ngắm mây trời. Nơi đó cỏ xanh, gió hát tôi gối đầu lên chiếc áo khoác thơm và ấm của Duyên nằm nghe cậu ấy hát. Tưởng chừng như thế giới chỉ là của riêng tôi.

Nhưng một cơn gió lạnh thổi qua làm tôi giật mình hoảng hốt. Tỉnh dậy, tôi chộp lấy chiếc áo khoác mà trả lại cho Duyên. Cậu ấy cười, không nói gì. Sau một lúc hoàn hồn vì vừa rời giấc mơ tôi nhận ra còn một người nữa đang đứng bên cạnh. Linh. Cậu ấy là cô bạn cùng lớp với Duyên. Linh nhìn lạnh lùng, xa cách hơn hẳn. Thỉnh thoảng chỉ thấy Linh đi cùng Duyên hoặc là ngồi bên ghế đá chăm chú vào cuốn tiểu thuyết dày cộm nào đó mà cậu ta mới mua được. Thứ mà chỉ nhìn thôi cũng đã khiến tôi phát ngán. Ngay cả lúc này cậu ấy cũng chẳng để ý đến ai?

Duyên vẫn đứng trước mặt tôi:

- Có việc gì nữa không? Tôi hỏi ngô nghê.

- À...thực ra Duyên muốn nhờ Duy tý việc nhỏ...nhưng mà thôi.

Tôi kêu lên khi nghe từ "thôi" của Duyên:

- Việc gì thế Duyên nói đi, Duy sẽ giúp.

Thì ra cậu ấy đang muốn kiếm một chiếc túi màu hồng hiệu Hermes. Dạo này đang hót nên rất hiếm. Nhưng mà chỉ cần là thứ Duyên thích tôi nhất định cố gắng kiếm được. Tôi hứa với Duyên như thế.

Rời khỏi giảng đường tôi gọi ngay cho bà chị họ có cái shop kinh doanh túi xách tại Hoàn Kiếm. Theo thông tin thì bên chỗ chị còn một cái, nghe vậy tôi liền bắt xe Bus tới đó ngay, chị cho biết:

- Đây chưa phải loại I đâu nhưng mà đã rất hiếm rồi, còn cái màu hồng này thôi. Giờ muốn kiếm cùng khó lắm.

- Bao nhiêu hả chị?

- 1 triệu 850 ngàn.

Tôi nuốt nước bọt khi nghe cái giá bằng tiền ăn học cả tháng bố mẹ cho của tôi. Không đủ tiền trong người tôi đành nói với chị:

- Chị để cho em nhé, ở đây em còn 1triệu. Tiền thiếu chị vài ngày nữa em mang tới trả được không?

Bà chị họ gật đầu cười:

- Với em thì ok rồi, nhưng không biết cô nàng nào may mắn thế? Nếu cô gái đó không biết giá trị của chiếc túi và giá trị của em thì đó chỉ là một kẻ vứt đi.

Tôi nín thinh khi nghe câu nói của chị. Có lẽ là tôi ảo tưởng về tương lai tốt đẹp, hoặc tôi chỉ là kẻ ngốc nghếch nên không biết nói sao trước câu nhận xét kỳ lạ ấy.

Bắt xe quay lại trường. Dù mệt mỏi tôi vẫn rất vui và nở nụ cười rạng rỡ. Tôi mong chờ đến giây phút Duyên nhận cái túi và sẽ cười nói cảm ơn tôi... Chao ôi tôi chẳng dám nghĩ điều gì xa xăm quá nữa, tôi sợ mình sẽ vui sướng quá mà quên đi mọi việc xung quanh mất thôi.

Sáng hôm sau đến trường, đợi giờ giải lao tôi hẹn Duyên qua lấy. Duyên cầm túi, ánh mắt bình thản như thường:

- À được đấy, cậu kiếm nó có khó không?

Tôi thì thầm:

- Cũng không khó lắm.

- Vậy à. Thôi tớ đi nhé.

Duyên nói nhanh gọn như muốn chấm dứt câu chuyện vô vị, ánh mắt cậu ấy không háo hức, mừng rỡ như những gì tôi nghĩ. Một khoảng khắc rất ngắn, tôi chết sững, chao đảo và quay về thực tại. Linh cầm cuốn sách đi ngang qua nhưng không dừng lại. Bóng cậu ấy đi khuất nơi cuối hành lang.

Suốt ngày hôm ấy, tôi không sao tập trung được khi nghĩ về những cảm giác lúc đó. Cảm giác của một kẻ khờ, ngốc nghếch đang lạc đi trong một xứ sương mù không tìm được lối thoát, cứ đâm đầu vào bờ đá mà đi. Cuối cùng chỉ khiến bản thân chịu đau đớn.

Vài ngày sau đó, đi học tôi thấy Duyên cười nói vui vẻ cùng đám con trai khác trong trường. Buổi trưa có chiếc Camry đứng đợi sẵn cậu ấy ở cổng. Tôi đứng từ xa nhìn, một cảm giác chết đừ đừ xuất hiện trong tim.

Một buổi sáng, sau giờ tan học, thấy chán nản tôi nán lại trên giảng đường, dạo qua các phòng khác. Chợt từ phía bên trong tôi nghe có tiếng người đang nói chuyện. Liếc nhìn qua khe hở của cửa sổ thấy bóng dáng của Duyên và Linh:

- Sao cậu lại vứt nó đi?

Linh nói và đưa tay chỉ vào chiếc túi đang ở trên bàn. Tôi sững sờ khi nhận ra đó là chiếc túi tôi đã mua tặng Duyên. Duyên thản nhiên trả lời:

- Thứ rẻ bèo này ở đâu mà chẳng kiếm được, cậu xem đi hàng loại một mà anh chàng khóa trên tặng tớ đó.

Duyên nói vừa giơ chiếc túi lên cao. Linh nhìn cậu ấy với đôi mắt đỏ ngầu như rất tức giận. Tôi đứng từ xa chỉ biết nhìn và lặng người khi nghe thấy những điều Duyên nói. "Rẻ bèo ư, đúng là câu nói của tiểu thư nhà giàu. Đối với tôi thì nó là cả tháng ăn học của mình rồi". Tôi thấy Linh gào lên:

- Sao cậu lại quá đáng như vậy?

Duyên nhìn cậu ấy với đôi mắt rỗng tuếch, miệng cười nhạo báng:

- Hôm nay cậu say à, sao lại phát điên như thế.

Linh quay lưng cầm chiếc túi bỏ đi, chắc cậu ấy biết tranh cãi với một người như thế cũng chẳng được gì.

Chạm mặt tôi ở cửa, Linh rất bất ngờ còn Duyên sau một vài giây ngạc nhiên thì trở nên bình thản:

- Gặp cậu ở đây cũng tốt, trả lại cái túi cho cậu.

Duyên nói xong phớt lờ đi qua trước mắt tôi dáng điệu đầy khinh bỉ. Tự nhiên tôi thấy trách bản thân vì đã tự đâm vào tim mình một nhát dao. Lòng tự trọng của tôi đã bị tổn thương trầm trọng, tôi cảm thấy mình sắp sửa phát điên.

Tôi quay đi, lang thang về phòng ký túc. Mãi đến cửa mới nhận ra Linh đi theo tôi từ nãy tới giờ. Cậu ấy đưa tôi cái túi và quay ra về. Lúc này tôi chợt nhận ra Linh không phải người lạnh lùng như tôi thường nghĩ. Chí ít cậu ấy còn biết cách tôn trọng và quan tâm những người xung quanh.

Ngày hôm sau, tôi đã quyết từ bỏ những mơ mộng không đáng có quay về với thực tại của mình. Tôi lại gặp Linh đang ngồi đọc sách dưới hàng ghế đá. Tôi nhẹ nhàng bước tới, chưa kịp nói gì Linh đã lên tiếng:

- Cậu ngồi đi, tớ có trộm cắp gì đâu mà cậu lại giống như rình mò vậy?

Linh gấp trang sách đọc giở lại và đưa đôi mắt nhìn tôi. Đôi mắt nâu nạt lấp lánh tưởng như nhìn tận được vào trong tim tôi. Tôi chợt giật mình và ngồi xuống bên cạnh Linh:

- Chuyện của tớ với Duyên, sao cậu lại quan tâm nhiều thế.

Đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn vào trang sách Linh đáp một cách lạnh lùng:

- Vì là bạn bè, tớ không muốn nó xảy ra như thế.

Hôm nay tôi mới nhìn kỹ Linh, cậu ấy ăn mặc cũng giản dị thật nhưng trên khuôn mặt lại toát lên một nét quý phái của bậc đại tiểu thư.

Sau này thân với Linh hơn tôi thường được cậu ấy chở đi chơi bằng chiếc vespa màu trắng của mình. Dù sao thì tôi cũng không biết chạy xe ga. Có thể sẽ có nhiều người cho rằng đó chỉ là triết lý của kẻ nghèo nhưng với tôi chẳng sao hết.

Tôi nhận thấy cô bạn này không phải người dễ hiểu, vẻ ngoài giản dị, không phô trương nhưng làm việc luôn theo một cảm hứng nhất định nào đó. Chẳng hạn như cậu ấy gửi xe cách cửa hàng hơn 100 mét chỉ để chạy vào đó mua mấy cuốn sách mà chẳng mảy may đưa xe lại dựng ngay chỗ để xe ở đó. Những hành động luôn khiến tôi giật mình. Một cô gái thông minh dễ sợ.

Rồi một ngày cuối tháng 11, Linh hẹn gặp tôi ở cổng. Vừa thấy tôi đi ra cậu ấy vứt cho tôi một chiếc Jacket màu đen:

- Tặng cậu đấy, chúc mừng sinh nhật.

Hôm nay là sinh nhật tôi à, tôi cũng chẳng nhớ nữa. Nhưng mà có ai tặng quà kiểu thế này không? Tôi suy nghĩ bâng quơ một lát rồi nhận ra còn chưa kịp cảm ơn cậu ấy đã phóng xe đi mất hút.

Từ ngày chơi thân với Linh tôi cũng thay đổi đôi chút trong phong cách ăn mặc. Cũng chỉ là mấy bộ quần áo đơn giản, rẻ tiền mà Linh gợi ý cho tôi mua. Nhưng hình như tôi thấy mình cũng thay đổi hơn tý chút. Linh chẳng bao giờ chê bai, hay nói không điều gì. Cậu ấy chỉ luôn nói "nên" như thế này, hoặc "nên" như thế kia.... Từ "nên" tôi nghe của Linh nhiều đến nỗi thành thói quen, hễ cậu ấy bảo "nên" gì là tôi làm theo ngay. Tôi sẽ chẳng bất ngờ gì mấy với bản thân cho đến một ngày khi tôi đi qua ký túc nữ. Tôi nghe được những tiếng cười nói và khen tôi đẹp trai. Lúc đó tôi chợt nghĩ: "Đẹp ư, chắc họ trêu mình thôi". Lúc bước lên cầu thang về ký túc tôi dừng lại trước gương. Một chút ngạc nhiên rỗi sững sờ: " Ai đây vậy, mình ư". Tóc vuốt mái nhẹ nhàng sang trái. Bên trong một chiếc sơ mi trắng, khoác bên ngoài chiêc Jacket màu đen Linh tặng. Quần Jean màu đen cùng một đôi Sport mới mua cách đây mấy ngày. Tôi bỗng dưng trở thành một người khác hẳn. Cái dáng lếch thếch ngày xưa hoàn toàn biến mất. Lúc này tôi nhận ra mình cũng thật đẹp trai.

Lúc này gần cuối tháng 12. Một buổi tối chủ nhật Linh hẹn tôi đi xem phim nên về muộn. Vừa bước vào phòng lũ bạn còn chưa ngủ, Thái cậu bạn thân nhất lên tiếng:

- Tụi này hơi bất ngờ đó, Duy hay lếch thếch của chúng ta mà cũng yêu được một đại tiểu thư nhà giàu. Hơn bọn này rồi.

Tôi hơi ngạc nhiên một chút vì không hiểu lũ bạn nói gì, cứ nghĩ bọn họ đùa. Lúc sau ngồi xuống nghe bọn họ nói tôi mới biết: Linh đúng là một đại tiểu thư thật, cha cậu ấy là chủ tịch một tập đoàn lớn, mẹ làm giám đốc một thẩm mỹ viện lớn giữa Hà Nội. Đi học bằng xe máy vậy thôi chứ nếu muốn đi ô tô cũng có rồi. Tôi ngồi ngơ ngác khi nghe lũ bạn nói:

- Chứ ông theo đuổi Linh vì cái gì hả? Không biết gì về gia cảnh người ta hết.

Tôi im lặng, tưởng chừng như trái tim chết đứng một lần nữa. Tôi tự hỏi sao Linh chưa bao giờ nói với tôi về gia đình cậu ấy. Những nơi cậu ấy và tôi đến cũng chỉ là quán trà chanh bên lề đường, một vài quán ăn rẻ tiền bình thường hoàn toàn không phù hợp với gia thế của cậu ấy. Đêm đó tôi không ngủ được, nằm trằn trọc suy nghĩ thật lâu.

Sáng hôm sau đi học tôi hẹn gặp Linh. Linh vẫn như mọi ngày ngồi dưới ghế đá với một cuốn sách, vẫn cười ngây ngô và nói một vài câu lạnh lùng khó hiểu.

- Từ nay chúng ta đừng gặp nhau nữa.

Câu nói của tôi khiến Linh ngạc nhiên, tròn mắt nhìn tôi đầy nghi hoặc. Tôi tiếp tục cho cậu ấy một lý do:

- Tại sao cậu không cho tớ biết về gia thế của cậu?

- Đó là lý do à?.

Linh lạnh lùng nhìn tôi và hỏi, tôi thật sự không biết nói gì nên chỉ im lặng. Linh gấp cuốn sách, đứng dậy, cậu ấy không nhìn tôi:

- Nếu lý do là vì tớ sinh ra trong một gia đình giàu có thì cậu đúng là kẻ ngốc. Nhưng nếu thật sự cậu muốn vậy tớ sẽ chấp nhận.

Linh đi thẳng về phía cuối sân trường, tôi có thể cảm nhận được nỗi buồn sâu trong đôi mắt nâu của Linh. Kể từ hôm đó chúng tôi không gặp nhau nữa. Còn tôi có đôi chút thay đổi. Tôi bắt đầu tập hút thuốc. Chỉ để những lúc ngồi một mình nghĩ đến Linh tôi còn có thứ để mà làm bạn.

***

10h đêm, một ngày cuối tuần. Tôi ngồi dựa vào ban công trước phòng ký túc. Thái đi ra, lấy một điếu thuốc, ngồi xuống cạnh tôi:

- Ông biết hút thuốc từ bao giờ thế? Nếu bị bắt là tôi và ông khỏi cần đi học luôn.

Tôi cười chua chát:

- Biết chút cũng tốt. Sao ông chưa ngủ?

- Trông ông sầu thế này, tôi ngủ sao nổi. Ông đang nghĩ đến Linh sao?

- Ừ, cuộc đời đúng là thường hay trêu người.

- Thôi, ông đừng buồn nữa. Sống ở đời đành tin vào một chữ "duyên".

- Đành phó mặc cho số phận sao?

- Gặp nhau là duyên phận, nhưng ra đi hay ở lại là do quyết định của mỗi người.

- Tôi cũng muốn ở lại nhưng tôi không thể...?

- Sao ông không cố gắng tin vào bản thân một lần. Thôi muộn rồi vào ngủ đi ông, ngồi ngoài thế này dễ bị cảm lạnh lắm.

- Tin ư, ừ, chắc vậy...

Thái vỗ vai động viên tôi, rồi cậu ta đứng lên néo tay tôi đứng dậy, lôi tôi vào phòng kết thúc một buổi tối ảm đạm. Thời gian sau tôi vẫn suy nghĩ về những điều Thái nói.

Càng dần về sau, tôi cũng có vài người tán tỉnh, theo đuổi. Tôi cũng nhận lời tham gia một vài buổi họp nhóm, vài bữa tiệc nhỏ cùng đám bạn. Nhưng càng như vậy nỗi nhớ và cảm giác thiếu vắng một người bên cạnh trong lòng tôi lại lớn dần hơn. Sau mỗi bữa tiệc tàn, tôi lại lang thang một mình trên con phố nhỏ, ánh đèn đêm mờ nhạt, gió rít qua tôi cảm giác được rõ rệt của giá lạnh đang về. Đêm nay tôi lại cô độc trên con đường này.

Những ngày sắp ra trường, tôi thường đứng từ xa nhìn Linh. Cậu ấy vẫn như vậy vẫn ngồi dưới ghế đá, trên tay là một cuốn tiểu thuyết dày cộm. Tôi chỉ dám đứng từ xa nhìn Linh bởi tôi biết cậu ấy thuộc về một thế giới hoàn tòan khác biệt. Thế giới của những người hoàn hảo, nụ cười, hạnh phúc và con đường thành công luôn mở sẳn. Đi những chiếc xe xịn, có cả vô số những bí mật. Và xung quanh Linh luôn có biết bao chàng công tử giàu có săn đón... Một thế giới mà tôi không thuộc về. Có thể Linh không hoàn toàn giống họ, nhưng sinh ra cô ấy đã thuộc về nới đó. Có lẽ ban đầu chúng tôi không nên quen biết nhau. Trái tim của Linh không nên đi lạc về thế giới của tôi, có lẽ nếu như vậy Linh sẽ không phải buồn khổ và mãi mãi hạnh phúc.

Tôi biết lựa chọn ra đi thế này có lẽ là tôi quá ngốc. Nhưng như vậy sẽ tốt cho Linh và cho cả tôi nữa. Đôi khi trong tình yêu rời xa lại là giải pháp tốt cho cả hai người. Nên tôi đành để trái tim mình thêm một lần đi lạc, lạc về nơi nào đó, một thế giới không có Linh.

Theo Truyenngan.com

Trao đổi thông tin

Quý khách có thể dùng mẫu bên dưới để trao đổi thông tin với chúng tôi.

Authenticate image

Vui lòng nhập vào thông tin phía trên để trao đổi

Quản lý tài khoản

Trợ giúp

Giới thiệu