• Tin tức
  • Những câu chuyện cảm động

Tấm áo mưa của mẹ

2017-01-10 14:23:19

 Cách trường 1 km, hằng ngày tôi phải đi bộ trên con đường đất đỏ vào mỗi buổi trưa nắng và lại lủi thủi đi về một mình trong những buổi chiều tà. Những kí ức đó tôi mãi không quên, đặc biệt là những buổi chiều mưa ròng rã.

***
Mùa mưa là mùa vui nhất trong năm, tôi thích cái cảm giác nằm trong nhà tôn nghe nước mưa rơi ào ào trên mái và tiếng gió rít luồn qua những bờ tường loang lỗ; các chị tôi thường ví nó như những tiếng kêu gào của tự nhiên. Mùa mưa cũng là mùa khổ nhất của đám trẻ tới trường như tôi. Sau những cơn mưa, con đường đất đỏ không còn những cơn bụi mịt mù sau những chuyến xe qua mà là con đường dính đầy đất đỏ. Đất đỏ dính đầy vào dép khiến chúng tôi chẳng thể nào nhấc chân lên khỏi mặt đất, đứa nào cũng tay cầm dép tay kéo áo mưa để khỏi mưa bay ướt cặp.
Những ngày mưa đó, tôi vội nhét sách vở vào cặp và cho vào cái áo sơ mi trắng rộng thùng thình của chị tôi và chạy. Thay vì được mặc những bộ quần áo mưa nhiều màu như của bạn bè đồng trang lứa, trên tay tôi chỉ là một mảnh nilon nhỏ, nhàu nát một màu vàng. Và cứ thế, những chiều mưa ấy tôi lại một mình cầm chiếc áo mưa, cột chặt ở cổ rồi chạy...chạy như ma đuổi.
Nhưng rồi, cũng có nhiều hôm mưa vào lúc tôi chuẩn bị đến trường đi học. Mưa làm ngả nghiêng những cây cối hai bên đường, cỏ rạp xuống và nước chảy ào ào. Tôi lại một mình lội mưa trên con đường nhầy nhụa đất đỏ dính, một tay cầm cặp, một tay cố ghì lấy mình khỏi những giọt nước mưa "cứng đầu" đang cố len lỏi qua những lỗ thủng nhỏ trên áo mưa. Cũng có nhiều hôm, sách vở bị lấm lem mực; chữ trang này nhảy qua trang kia, những lúc ấy tôi lại khóc thật nhiều, phần sợ bị mắng phần buồn vì công sức chép bài mỗi ngày.
Những ngày mưa đó, tôi nhìn thấy bạn bè được ba mẹ chở đi và những chiếc áo mưa nhiều màu sắc lại khiến tôi thêm buồn hơn. Tôi nhìn lại chiếc áo mưa của mình, tôi lại càng tủi thân. Gọi là áo mưa cho "oai" thế thôi nhưng thực ra đó chỉ là một tấm nilon lớn mẹ tôi cắt ra từ những bao phân bón. Sau khi giặt sạch, mẹ phơi lên và gấp ngay ngắn cho tôi và mẹ gọi đó là "áo mưa". Những buổi chiều mưa ấy, nước mắt tôi đã hóa vào những giọt mưa và trôi theo những dòng nước; tôi buồn và tủi thân. Tôi muốn được mẹ chở đi học, tôi muốn được một chiếc áo mưa màu tím...tôi muốn...
Những ngày mưa đó, tôi cảm thấy sao số mình thật xui xẻo, tại sao nhà tôi lại nghèo như vậy, tại sao mẹ tôi không cho tôi được một cuộc sống hạnh phúc như bao người khác.
Nhưng cũng sau những ngày mưa đó, tôi lại thấy thương mẹ nhiều hơn. Mỗi khi trời mưa, mẹ tôi lại phải gồng mình chạy trốn những cơn mưa, mẹ phải loay hoay cất những bao bắp trên hiên để không bị ẩm, mẹ phải cất những bó củi khô để có cái nấu cơm. Và cũng trong những buổi chiều đó, mẹ lại phải chạy vạy đi mượn vài ba lon gạo để nấu cơm cho lũ chúng tôi. Chiều mưa, mẹ chỉ mặc lên mình vỏn vẹn chiếc áo mưa cũ tôi đã bỏ, mẹ nói "vẫn còn dùng được". Chiếc áo mưa bay phất phơ trong trời mưa, từng giọt nước rơi xuống xuyên qua những lỗ hổng trong áo mưa của mẹ, từng giọt, từng giọt.....
Theo Truyenngan.com.vn

Trao đổi thông tin

Quý khách có thể dùng mẫu bên dưới để trao đổi thông tin với chúng tôi.

Authenticate image

Vui lòng nhập vào thông tin phía trên để trao đổi

Quản lý tài khoản

Trợ giúp

Giới thiệu