Anh sẽ bước về phía em
2012-10-11 16:16:52
Hoàng Trâm ngồi thừ trong góc tối của căn phòng, nước mắt đã khô trên khóe mi… Cô đã khóc quá nhiều. Vĩnh Nguyên yêu cô, cô yêu Vĩnh Nguyên, vậy mà vẫn không thể yêu nhau… Cuộc sống thật không thể cho cô và anh có đủ quyền lực để níu giữ yêu thương của chính mình…
1. Anh yêu tôi, tôi biết điều đó, khóe mắt anh cứ ánh lên khi tôi mỉm cười, bàn tay anh cứ run run khi vô tình chạm phải tay tôi, cái nhìn tế nhị của anh sau dãy bàn cuối khi tôi hí hoáy viết rồi có lúc bất giác quay lại và chạm phải ánh mắt ấy… Quen Vĩnh Nguyên 3 năm, 1 năm là người quen và 2 năm chúng tôi là bạn… Chưa bao giờ tôi nghĩ anh sẽ dành một thứ tình cảm đặc biết nào cho mình, chưa bao giờ… Không phải tôi tự ti hay gì cả, chỉ vì tôi yêu anh, yêu ngay từ lần đầu còn là người quen… Cứ vậy mà im lặng, 1 năm, 2 năm, 3 năm… Vậy cứ là bạn, sẽ là bạn và mãi là bạn, Vĩnh Nguyên nhỉ? Tôi đã luôn nói với anh điều đó…
Vậy mà đã yêu nhau, tôi tự hỏi cuộc sống này khéo vẽ đến thế sao... Trái tim tôi thao thức vì cứ nghĩ về anh, rồi bất giác hạnh phúc nghẹn cả tim khi nhận ra trái tim tôi và anh cùng nhịp đập, mắt tôi và anh cùng nhìn về nhau, tay tôi và anh cùng muôn nắm lấy bàn tay của nhau…
Yêu Vĩnh Nguyên, bên Vĩnh Nguyên đó là thời gian tôi nghĩ rằng mình đang bước vào một giấc mơ, nó quá ngọt ngào, quá hạnh phúc! Không xét về ngoại hình, điều đó là ao ước của nhiều người, xét về yêu thương anh dành cho tôi… Nó nhiều và ấm áp đến chừng như nếu một phút tôi lỡ bước sẽ phải ân hận vì để mọi thứ qua đi. Tôi yêu anh! Rất yêu anh. Mắt, môi, gò má, bờ vai, khóe mi,… tất cả từng thứ một tôi đều xúc cảm mạnh mẽ khi nghĩ về anh… Nếu là yêu thương xin làm ơn đừng bay đi mất để tôi có anh, yêu anh, bên anh suốt đời…
Tôi – một cô bé không xinh xắn, mái tóc bù rối tự nhiên, dù tôi đã cố gắn kẹp thẳng ra nhiều lần. Xuất thân từ một gia đình lao động bình thường và sống bằng những đồng lương ít ỏi. Tôi với Vĩnh Nguyên – hai bức tranh hoàn toàn khác biệt nhau: một bức thì tầm thường, nhơ nhác và rẻ tiền còn một bức thì lộng lẫy, thu hút và đắt tiền… Khoảng cách vô hình của tình yêu giữa tôi và anh…
2. Hoàng Trâm, cô gái đã cướp đi trái tim tôi… Với tôi, yêu em chưa bao giờ tôi quay đầu lại hối hận về điều đó… Tôi yêu em, hạnh phúc khi bên em… Hoàng Trâm mộc mạc, Hoàng Trâm lãnh đạm, Hoàng Trâm vụng dại trong cách ăn nói nhưng lại rất chững chạc trong cách cư xử với mọi người, Hoàng Trâm âm thầm yêu tôi bao năm qua… Tôi không yêu em vì thương hại, không phải vì bù đắp lại những ngày em lặng lẽ yêu tôi, tôi cũng không yêu em vì em cho tôi những thứ tôi muốn thỏa mãn, tôi yêu em vì em là em… Không ai khác lạ như em… Em không giàu, thậm chí khó khăn, tôi biết điều đó và biết rõ, nhưng em biết quý trọng mọi thứ em có, em biết biến cái khó khăn thành niềm vui sống để cố gắng lạc quan trong cơ cực… Em không xinh, vừa đủ nhìn hay không nói là bình thường, nhưng tất cả mọi thứ từ em mang đến cho tôi một sức hút kì lạ: ánh mắt lạnh lùng, bờ môi đỏ hồng, hai gò má xương xương rám nắng, bàn tay hơi chai sạn nhưng nhỏ nhắn và ấm áp… Em không xúng xính, không yêu kiều, không cá tính, lại chẳng quá diệu dàng, cứ bình dị như vậy. Vậy mà tôi yêu em… Yêu em… Và yêu em rất nhiều…
Tôi – một cậu ấm đúng nghĩa, khuôn mặt ưa nhìn, đôi mắt thu hút, mái tóc xoăn tôi thừa hưởng từ mẹ mình. Tôi biết điều đó vì tôi đủ khả năng để nhận biết chính bản thân mình… Sống sung sướng, sống đầy đủ, sống quyền thế… Nhưng tôi và em lại bị đưa ra so sánh để làm nổi bật sự đối lập: Em thì kham khổ, cơ cực, vật vờ với cuộc sống còn tôi lại là cậu ấm ngoan lành, chỉ biết hưởng thụ cuộc sống của mình… Vì vậy em đủ nghị lực còn tôi lại yếu đuối… Hai bản ngã đổi ngược cho nhau… Khoảng cách vô hình của tình yêu giữa tôi và em…
3.
– Trâm à! Trường vừa mới gửi giấy học phí về nhà, học phí lại tăng con ạ!
- Con biết!
- Mẹ con lại ốm nặng nữa rồi, cứ thế này làm sao lo đủ thuốc men cho mẹ con?
- Con sẽ kiếm đủ tiền đưa mẹ vào bệnh viện thường xuyên mà, ba đừng lo!
- Rồi lại thêm tiền nhà, làm sao hả con?
- Con sẽ lo tất, ba cứ yên tâm. Con làm được mà…
Tôi thở dài, đứng dậy bước ra khỏi phòng… Lại quá nhiều thứ để lo và tôi cần phải lo. Tôi đã tự trách sao cuộc sống lại cơ cực và túng thiếu đến vậy, vì túng thiếu tôi đã không làm được những ước mơ của riêng mình. Nhưng tôi phải nghị lực, hy sinh bản thân để nuôi sống 3 người, điều đó làm tôi thấy ý nghĩa hơn… Gia đình tôi, có lẽ đã vậy… Nhưng cứ việc này đè nén việc kia thế này, tôi ngã quỵ mất thôi… Rõ ràng là tôi có một bờ vai, nhưng tôi không thể dựa vào nó!
"Em rảnh không? Anh qua đón em đi chơi? Lâu rồi không ra ngoài.”
Tôi tắt điện thoại, không trả lời Vĩnh Nguyên. Tôi mệt mỏi khi cứ phải cố tỏ ra vui vẻ, thoải mái trước mặt anh để anh nghĩ rằng tôi đủ ổn để tự mình lo mọi chuyện, tôi né tâm sự những khó khăn về tài chính cho anh vì tôi không muốn biến mình thành kẻ cần sự thương hại… Nhưng sự thật là tôi cần tiền…
Từ lúc quen anh, tôi đã không dè chừng, đã tự nghĩ rằng giàu nghèo không phải giữa tình yêu giữa hai đứa, nhưng đến lúc này, tôi thấy đó là một sự chênh lệch…
Em là hạnh phúc của anh, chỉ em mà thôi… (Ảnh minh họa)
Tôi hổ thẹn về mình, không thể nào xuất hiện trước anh một cách thật sự đẹp đẽ như bao cô gái khác gần kề anh, không thể vô tư như anh. Anh có cuộc sống khác, cuộc sống mà tôi từng ao ước! Anh có cách sống khác, tự do tự tại và không suy nghĩ gì. Anh có cách giải quyết vần đề khác, anh vô tư lự trước mọi chuyện và tỏ ra bình thản, mà bình thản thật vì anh có đủ khả năng làm mọi thứ anh thích…
Từ lúc quen Vĩnh Nguyên cũng là lúc tôi nhận thấy những ánh mắt dèm pha, những chỉ trỏ lố bịch... Người ta chỉ vào tôi, trề môi vì một con bé như tôi lại được ngồi trên một chiếc xe sang trọng, có một người yêu tuyệt vời… Người ta chỉ vào anh, một công tử như anh lại quen phải một con bé bần cùng như tôi… Càng bên anh, tôi lại càng thấy sự áp lực, tôi càng thấy bờ vai mình nặng thêm gánh vì tình yêu của hai đứa…
Rốt cuộc thì tại sao? Tôi yêu anh, tại sao không để tôi yên ổn để yêu anh? Tại sao bản thân tôi cứ luôn cảm thấy không thể nào đủ khả năng để bước cùng với anh?
Vì hai đứa đang đứng ở hai bậc thang khác nhau, anh ở quá cao còn tôi thì không đủ sức với lên đứng cùng bậc với anh…
4. Vĩnh Nguyên quay lưng, bờ vai anh run lên từng hồi liên tục, tôi biết anh đang khóc… Vài phút trước đó, lời chia tay đã nói ra từ tôi, chính tôi đã đưa tay cắt đứt tình cảm bao năm qua của tôi và anh…
Vậy là hết, kết thục một câu chuyện… Tôi yêu anh, anh yêu tôi, nhưng tôi đành phải buông anh ra… Đứng lặng hồi lâu, thấy bờ vai anh run lên từng nhịp, anh đứng đó, lặng thinh quay lưng về phía tôi, anh đang khóc nhưng anh đang cố gắng tỏ ra anh vẫn ổn… Tim tôi như xé nát ra từng mảnh khi thấy anh lúc này.
Tôi vụt chạy, rồi ngã quỵ dưới chân cầu, nước mắt cứ thế tuôn ra từ khóe mắt…
"Vĩnh Nguyên, em xin lỗi, ngàn lần xin lỗi anh, em không muốn cố tình làm tổn thương anh như thế này đâu. Anh biết mà, em yêu anh, yêu anh rất nhiều. Nhưng cũng vì yêu anh em đành phải buông anh ra, em và anh không thể nào là của nhau!
Em biết, em biết anh đã nói với em tiền bạc, giàu nghèo không là vấn đề… Đúng, đó không phải là vấn đề nhưng khoảng cách giữa em và anh lại là vấn đề… Ở bên em, anh sẽ phải chịu những cái dèm pha chua chát, bên em anh sẽ luôn phải khép nép tỏ ra anh có thể sống không cần dựa dẫm vào gia đình nhưng điều đó em biết chỉ là do anh cố gắng mà thôi… Em luôn luôn dừng mãi ở bậc thang ở dưới và yếu ớt nên không thể bước lên cùng bậc với anh được…
Em xin anh, hãy quên em đi! Tìm cho mình một người yêu anh, xứng đáng và phù hợp với anh hơn em! Hãy ghét em, giận em hay chửi mắng em cũng được, chỉ cần anh hãy sống thật hạnh phúc anh nhé… Xin anh! Nhưng giọt nước mắt hôm nay anh đã rơi vì em hãy lau khô và mạnh mẽ lên nhé anh! Em mãi mãi yêu anh… Tạm biệt anh."
5. Hoàng Trâm, 2 tháng qua em ở đâu? Từ ngày em nói chia tay, từ ngày em bỏ đi khỏi cuộc sống anh, anh càng nhận ra anh yêu em nhiều thế nào… Lúc đó, anh chỉ muốn nắm em và kéo em lại bên anh, để nói rằng anh có thể che chở được cho em nhưng anh đã không làm…
Em có biết, 2 tháng qua, chưa bao giờ anh quên được em vì anh luôn yêu và nhớ về em, em có biết anh đã cố gắng sống thật tốt. Quen nhau, có bao giờ em từng hỏi anh nghĩ gì về em và yêu em như thế nào đâu…
Em ngốc lắm Hoàng Trâm à! Em tưởng rằng em buông tay anh ra, lặng lẽ bước ra khỏi đời sống anh vậy là em và anh có thể kết thúc được sao…
Em ngốc lắm em biết không? Trước cái ngày em nói chia tay anh đã xin được việc làm, anh hoàn toàn không muốn dựa dẫm vào gia đình mình, anh muốn tự mình lo lắng cho em, nhưng có lẽ em đã biết quá trễ…
Anh đã không giữ em lại. Nhưng anh cũng đã đúng khi cho mình thời gian để tự bước trên chân mình rồi một ngày cũng chính đôi chân ấy sẽ bước về phía em, kéo em về phía anh…
Anh đã kiếm ra những đồng tiền tự chính sức của mình, anh đã biết sống không dựa dẫm vào gia đình, anh cũng biết khó khăn là gì. Anh cũng biết túng thiếu là gì, đói cực là gì. Anh tập nếm đủ những thứ em đã phải cố gắng để nếm…
Anh biết, em đã từng nghĩ anh và em ở hai bậc thang khác nhau, hai thế giới khác nhau… Những cái sống sung sướng thì không dung nạp nỗi những người cơ cực…
Anh cũng biết, em đã nghĩ mình không thể nào đủ sức bước vào đứng cùng một thế giới với anh, vì vậy em đã quyết định bỏ cuộc, quyết định chấm dứt tình yêu của hai đứa để anh có thể có được hạnh phúc đúng vị trí của mình…
Tới bây giờ, em có biết anh chỉ có một câu trả lời duy nhất hay không? Em là hạnh phúc của anh, chỉ em mà thôi…
Nếu em không đủ sức bước về phía anh, bước vào thế giới của anh thì anh sẽ là người bước về phía em, sẽ là người bước vào thế giới của em… Vì anh yêu em…
Hoàng Trâm của anh, đợi anh nhé, anh sẽ làm em hiểu rằng anh có thể bảo vệ và lo lắng cho em, đừng lo! Anh sẽ bước về phía em mà…
(Sưu Tầm)