- Tin tức
- Những câu chuyện cảm động
Anh tôi và câu chuyện về hoa đào
2015-07-28 16:19:01
Mười ba tuổi, anh trai tôi mất vì lên cơn dại trong một ngày mùa đông lạnh lẽo, ẩm ướt. Một cái chết được báo trước, dữ dội và đau đớn.
Đã hơn mười năm trôi qua kể từ ngày anh ra đi nhưng chưa bao giờ tôi quên được những ngày tháng cuối đời của anh. Chứng kiến anh vật vã trong cơn đau quằn quại khi cái chết đang cận kề nhưng chẳng ai có thể làm gì ngoài việc giương mắt đứng nhìn anh ra đi. Điều đó trở thành nỗi ám ảnh, day dứt khôn nguôi của mỗi người trong gia đình chúng tôi.
Ngày ấy tôi mới mười tuổi, cái tuổi ngờ nghệch đến lạ. Anh trai tôi đang khỏe mạnh bỗng nhiên đổ bệnh. Lúc đó tôi chẳng biết anh bị bệnh gì chỉ thấy bố mẹ đưa anh đi bệnh viện rồi lại đưa anh về. Mẹ khóc ngất lên còn bố chỉ biết lắc đầu thở dài. Tôi nhớ bố đã nhốt anh một mình trong căn phòng riêng rồi khóa cửa lại. Mỗi ngày bố đều tự tay bưng cơm nước cho anh, mẹ năn nỉ thế nào bố cũng không cho mẹ vào phòng anh. Từ lúc bị bệnh anh trai tôi lạ lắm. Có lúc tôi nghe thấy tiếng anh cười vui vẻ, lúc lại thấy anh lăn lộn dưới đất kêu khóc thảm thiết. Rồi có khi nửa đêm nghe thấy tiếng chó sủa rồi tiếng hú như tiếng chó sói, cả nhà tôi giật mình bật dậy. Hàng xóm cũng xôn xao, nháo nhác tưởng chó sói đến làng thật. Sau đó thấy tiếng cười sằng sặc phát ra từ căn phòng của anh trai, mọi người mới hiểu.
Mùa đông ngày một lạnh và bệnh của anh ngày một nặng hơn. Có những đêm anh lên cơn sùi bọt mép ngã vật ra đất, bố một tay dìu anh lên giường chăm sóc anh nhưng không cho phép tôi và mẹ lại gần anh nửa bước. Chỉ đến khi anh đã nằm yên trên giường, mắt lim dim ngủ, bố mới nhẹ nhàng ra ngoài và khóa cửa lại. Thực ra anh vẫn chưa ngủ, ghé mắt nhìn qua ô cửa tôi thấy mặt anh hướng ra bên ngoài và gọi “mẹ… mẹ…”. Lúc đó mẹ ở bên ngoài chỉ biết cắn chặt răng để không khóc lên thành tiếng.
Sức khỏe anh ngày càng suy kiệt thì những cơn dại quái ác kia cũng bớt hành hạ anh. Dù không được tỉnh táo như bình thường nhưng anh cũng không còn lên cơn vật vã như một con thú nữa. Những phút giây tỉnh táo nhất miệng anh cứ lẩm bẩm: “mẹ ơi cho con bú”… “mẹ ơi ru con ngủ”… “mẹ ơi con lạnh lắm”. Khi ấy cả nhà tôi đều không cầm được nước mắt, còn mẹ không chịu đựng được khóc ngất lên. Mẹ nhất quyết đập cửa, van xin cho đến khi bố mềm lòng để mẹ vào với anh. Lần đầu tiên từ khi anh bệnh, cửa phòng anh mở toang. Lần đầu tiên từ khi anh bệnh mẹ được ôm anh trong lòng ru anh ngủ như khi anh vừa lọt lòng ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mẹ. Và cứ thế anh trai tôi an toàn trong lòng mẹ ra đi mãi mãi.
Sau cái chết của anh tôi đã từng giận bố thật nhiều. Tôi nghĩ bố thật lạnh lùng, tàn nhẫn. Bố vô cảm như mùa đông vô tình. Chỉ mãi sau này tôi mới hiểu, nỗi đau của bố chẳng thể nói thành lời.
Cây đào trước sân anh em tôi trồng năm xưa giờ đã thành “cổ thụ”. Có nó căn nhà cũng bớt trống trải hơn. Mùa đông cây trơ trụi lá, những cành khẳng khiu đơn độc đón từng đợt gió run rẩy, rét mướt. Không cần cái nắng cuối đông báo hiệu mùa xuân về chỉ cần nhìn những lộc non mở mắt trên những cành cây ngủ gật là đủ biết. Mỗi năm hoa đào nở, tôi lại cắt những cành đẹp nhất cùng bố mẹ ra nghĩa trang đặt lên mộ anh. Đó là loài hoa anh đặc biệt yêu thích khi còn sống. Bây giờ tôi đã biết tại sao anh lại thích loài hoa ấy dù nó thật bé nhỏ, mong manh. Bởi vì đó là loài hoa mang màu sắc của tuổi thanh xuân và tình yêu vĩnh cửu.
“Anh à, anh vẫn luôn ở đây, bên gia đình mình phải không anh?”
Trao đổi thông tin
Các tin khác
- 2 tấn bi kịch [2018-03-15 11:54:48]
- Trong vòng tay cha [2018-03-14 11:00:22]
- Ba bỏ mẹ con mình đi rồi... [2018-03-06 15:46:12]
- Mẹ là siêu anh hùng và thần tượng của đời con [2018-03-02 10:40:37]
- Người phụ nữ mù ở Sài Gòn dò dẫm đến bệnh viện hiến tạng [2018-03-02 09:57:59]
- Bé 7 tuổi hiến giác mạc: Nước mắt không ngừng rơi [2018-02-26 10:17:01]