Phố chiều liêu xiêu một góc, cơn mưa rào khiến nhàu nhĩ cả nhớ thương. Em đi lượm nhặt từng nơi rêu phong màu cũ, thử ướm chân qua một vài con ngõ nhỏ đã quên tên. Em đi tìm anh. Anh đi tìm ai? Không phải em có đúng không anh?
Những ngày anh nắm tay em bước lên ban công tầng ba của quán café lộng gió, nhìn ra hướng nhà thờ lớn, hát khẽ em nghe một vài đoạn, cách anh vuốt tóc em nhè nhẹ, đặt môi hôn lên mi em nhè nhẹ, vị hôn tan mềm trên bờ môi em bẽn lẽn. Em còn thổn thức đến tận bây giờ, sau những gì đã xảy ra. Liệu anh có còn lưu luyến chút nào không?
Những ngày em và anh đã cùng nhau rong chơi phía bờ biển lạ, những đường chân trời mới. Có những buổi bình minh mình tựa đầu bên nhau nhắc nhớ chuyện xa xăm. Có những chiều hoàng hôn em đánh rơi nhịp thương yêu vụng dại. Em mải miết quay đầu, em thấy lòng mình trống trải không anh. Còn anh. Chắc đã kịp cất sâu vào ngăn trái tim một chuyện tình đã xước?
Những ngày em gấp lại nhịp thời gian vuông vắn như cách để tìm quên anh trong mớ rơi hoài niệm. Em vẫn đi làm với bộn bề công việc, vẫn xuống phố mỗi chiều và ghé quán nhâm nhi thức uống quen. Bất giác từ phía quầy pha chế có tiếng radio vang lên dìu dặt. Lời ca buồn. Bản tình ca da diết. Anh từng tặng em, có nhớ không anh?
Em tự nhủ, chuyện quá khứ đã đi vào một bức tranh mang tên tình cũ, em không được phép khơi nhớ gợn thương khiến lòng vốn bình yên trở nên nổi bão. Nhưng rồi em thấy mình nức nở đến yếu lòng. Bởi thương anh, còn mong anh, mà anh thì đâu mất…
Em tự nhủ, chuyện hiện tại vốn đã không còn chung một nhịp bước, người thành người dưng và tình yêu vừa rẽ sang lối khác. Phải làm sao để bước đi mà khóe mắt không thấy cay? Nhìn người xưa mà tim không thấy nhói? Chỉ có thể học cách mỉm cười vụng dại, như cách để yêu một người cũ đã xa.
Rồi sẽ có những ngày em cũng quên bản tình ca anh từng hát. Rồi sẽ có những ngày người mới đến hát riêng cho em một bản tình ca không da diết buồn nhiều. Rồi sẽ có ngày em nắm chặt trong tay thứ tình yêu tròn vẹn mà em cho là mình xứng đáng.
Chợt thấy. Bản tình ca buồn, chắc rằng, anh đã không còn hát cho riêng em…
Thường Đỗ