Y như rằng, miếng vải tuột, em bé rơi xuống đất mà lạ một cái không người nào để ý đến 3 đứa nhỏ mà cứ ngoái đầu nhìn. Mình xót quá buột miệng la lên "Trời ơi", rồi vì xe đông không vô lề được mình gạt chống dựng giữa đường. Mình lao vào ẵm em bé lên mà kỳ lạ nó vẫn không dậy, không khóc. Mình vỗ vỗ mông cho dậy cũng không được. Mình nhìn 2 con bé rồi hỏi: "Con coi em kiểu gì vậy"? Nó bảo: "Không sao đâu". Mình hỏi tiếp: "Sao em con ngủ hoài vậy". Nó bảo: "Không phải em con. Uống thuốc sao thức"? Rồi hai đứa rủ nhau ra bùng binh ngồi xin tiền. Tới đây thì mình rớt nước mắt thật rồi. Chẳng biết trai hay gái mà nhìn nó ngủ ngon lành, 2 má tròn xoe, còn rất nhỏ. Mình đã hiểu chuyện gì.
Mình ẵm đứa bé ra tính bảo để cột lại dây vải cho chắc, nó bảo: "Cô cho con tiền đi". Mình nói: "Cô không cho con tiền nhưng sẽ mua đồ ăn cho con". Nó lắc đầu bảo không cần vì chưa được ăn, có tiền mới được ăn. Rồi tự nhiên nó liếc ra phía sau lưng mình. Vừa quay lưng lại chưa kịp định thần, mình bị nguyên một cái tát muốn bật ngửa ra sau. Người đàn ông đó giật lấy em bé trên tay mình rồi đi. Hoảng quá mình chỉ giật lại được một cái bao tay của em. Hắn chửi mình thậm tệ rồi ẵm đứa bé đi. Mình rớt nước mắt la lớn: "Khốn nạn".
Nó quay lại hỏi: "Mày muốn sống không"? Một trong 2 con bé lúc nãy nói: "Cô về đi" lầm lũi đi theo người đàn ông đó, hai cái bóng ốm nhom, nhỏ xíu, xiêu vẹo đổ xuống đường mà làm mình thấy nghẹn lòng.
Xe mình vẫn chỏng chơ giữa đường. Người ta đi qua chỉ có né. Mình dắt vô lề ngồi rồi khóc. Nghĩ cũng lạ, tình của con người thời buổi này sao đắt quá, đắt đến đáng sợ. Cái sự vô tâm chiếm ngự hết rồi. Phần vì quá hoảng sợ, phần vì tủi thân và tự nhiên thấy mình vô dụng khi không làm gì được cho em bé đỏ hỏn kia. Sau này lớn lên, nó sẽ như thế nào? Ba mẹ đâu mà để mới chừng này đã phải đi ăn xin? Đau, tủi, tức, thương, thế là ngồi khóc như mưa. Mình nghĩ, đứa bé sinh ra thiếu cha thiếu mẹ, hoặc giả thiếu cả 2 thì dù sau này lớn lên nó có hư hỏng mất dạy như thế nào vẫn cứ đáng thương.
Phụ nữ, nếu đã lầm lỡ buộc phải sinh con một mình đáng thương một thì đứa bé được sinh ra phải gấp 10. Số phận cũng biết đùa khi để người phụ nữ gánh trên vai nhiều trách nhiệm nặng nề quá. Mình chưa từng làm mẹ, chưa từng chăm sóc em bé nhưng yêu con nít vô cùng, cũng hiểu được nỗi đau khi sinh ra một hình hài và nuôi dưỡng nó như thế nào. Đó cũng là hạnh phúc, nước mắt, đớn đau.