Bức thư gửi mẹ
2013-05-08 12:20:08
Có một điều đáng mừng là bây giờ mọi người dường như đã biết đến nhiều hơn cái ngày ý nghĩa này. Nhiều bạn trẻ khi trả lời phỏng vấn của con, họ đã nói: Tình yêu thương dành cho mẹ không phải chỉ đợi đến những ngày lễ, Tết mới thể hiện, không cần hoa, quà gì cầu kì, chỉ cần biết quan tâm và sẻ chia với bố mẹ đã là điều khiến bố mẹ hạnh phúc nhất.
Mẹ thân yêu!
Đi làm về, con suy nghĩ suốt. Hình như đã hơn hai mươi năm con tồn tại trên cõi đời này mà chưa một lần nào con pha được cho mẹ cốc nước. Dù đấy là việc làm đơn giản và tối thiểu mà một đứa con như con phải có nghĩa vụ làm. Con lại nghĩ. Ngày con nhỏ, con ham chơi nên bị té, vết thương rất sâu và rộng, có thể sẽ để lại sẹo nguyên cả bắp chân. Mẹ đã rất giận con.
|
Thư gửi mẹ |
Chị con bảo: "Để con giã nghệ bôi vào kẻo sau này em bị sẹo." Mẹ đã quát chị: "Không bôi gì cả! Cho nó chừa cái tội, con gái mà toàn chơi những trò của con trai." Chị gái con khóc, con cũng khóc theo. Hai chị em con khóc nức nở. Chị con thương con lắm, chị vừa khóc vừa giã nghệ đắp lên vết thương của con. Con tủi thân khi không thấy mẹ đâu cả, những tưởng mẹ giận con quá nên bỏ đi đâu, không thèm đoái hoài đến con.
Mẹ biết không? Con đã rất ngạc nhiên khi nghe tiếng chiếc xe đạp lóc cóc của mẹ ngoài sân, mẹ đã về, trên tay cầm lọ thuốc chống sẹo. Hồi ấy thuốc chống sẹo chưa thông dụng, phải đi rất xa mới có để mua. Tiền mua một lọ thuốc bằng tiền mẹ đi chợ 3 ngày. Mẹ vừa bôi thuốc cho con, vừa chảy nước mắt. Lúc ấy con biết mẹ yêu con vô cùng. Con hư lắm phải không mẹ?
Con lại nhớ... Lên lớp 10, con bắt đầu lên thành phố học trường Chuyên, rồi bốn năm Đại học. Trong bảy năm ấy, cứ hàng tháng mẹ lại chắt chiu từng đồng gửi cho con để trang trải tiền nhà, tiền ăn, tiền học. Cuối tháng, hết tiền, con không dám mở miệng xin tiền mẹ. Không thấy con nhắc, mẹ hỏi: "Còn tiền ăn không con?"
- "Dạ, hết mẹ ạ!"
– "Sao không nói gì cả? Để coi có ai lên phố mẹ gửi lên cho! Tiêu thì tiết kiệm nhưng ăn uống phải đoàng hoàng, không được bỏ bữa, nhất là bữa sáng nghe chưa?"
– "Dạ."
Rồi khi nhận tiền của mẹ gửi, con lại nghẹn ngào. Một cọc tiền rất dày, vì mẹ đã góp từng đồng bạc, có cả tờ 1 nghìn, 2 nghìn đồng đủ để gửi cho con.
Mẹ ơi! Giờ đây con đã đi làm, đã đủ trang trải cho cuộc sống của mình nhưng vẫn thèm những chén cơm nóng chan nước tương mà những ngày còn sinh viên con vẫn ăn để không bỏ bữa. Con vẫn thèm những bát canh rau mồng tơi nấu với cua đồng, toàn cây nhà lá vườn không phải tốn tiền mua. Hay những bát canh rau nấu không, không có tôm, có thịt.
Đang mải mê trong dòng suy nghĩ. Bạn con gọi điện. Nó đang chuẩn bị một bữa ăn cho mẹ nó nhân Ngày của mẹ và nhờ con tư vấn. Con chạnh lòng. Sáng nay, trước khi đi làm con có gọi cho mẹ, định mở miệng chúc mừng, nhưng kịp nghe tiếng đập lúa. Mẹ đã dậy từ sớm để gặt đập lúa. Con không nỡ nói câu: “Mẹ ơi! Chúc mừng mẹ nhân ngày của những bà mẹ nhé!” vì con sợ sẽ khiến mẹ chạnh lòng thêm, mà lúc ấy rõ ràng giọng con cũng đã tắt.
Mẹ ơi! Tối con sẽ lại gọi cho mẹ nhé! Con sẽ hát cho mẹ nghe những bài con yêu thích. Đó là món quà con tặng mẹ nhân ngày của mẹ đấy, dù thật bình dị nhưng là cả tấm lòng của con.
Sưu tầm