Cầu hôn anh giữa đồi hoa tam giác mạch

2017-01-10 14:51:43

 Mặc dù anh không phải là mối tình đầu của em, cũng không phải là người em yêu thầm trong sáu năm trời nhưng anh là người em nói câu này đầu tiên... Em yêu anh...Anh hãy làm chồng của em nhé...

***
- Em đến rồi à?
- Vâng. Anh đợi em lâu chưa?
- Lâu rồi nhưng hôm nay là ngày quan trọng nhất cuộc đời anh nên càng chờ lâu anh càng thấy hạnh phúc.
Nhìn anh cười tim tôi như muốn vỡ tung ra vì hồi hộp. Tôi không rời mắt khỏi anh, đôi mắt ấy, nụ cười ấy, vóc dáng ấy đã in sâu trong trái tim tôi sáu năm qua.
- Em có chuyện muốn nói với anh.
- Khoan đã, để anh nói trước được không?
Tôi căng thẳng nhìn sâu vào mắt anh chờ đợi.
- Anh muốn nhờ em chứng giám cho lời cầu hôn của Anh với Kiều Diễm.
Tôi nhìn anh chết lặng, Kiều Diễm xuất hiện, anh tươi cười tặng hoa cho cô ấy, hai người vui vẻ ôm nhau, thì thào với nhau điều gì đó nhưng tai tôi cứ ù ù không nghe thấy điều gì cả. Chỉ nhìn thấy nụ cười, ánh mắt của hai người đó tình tứ trao nhau rồi anh sung sướng bế thốc cô ấy xoay vài vòng trước mặt tôi khiến trái tim tôi như có ai bóp nghẹt vậy. Tôi bước ra ngoài với bộ váy đẹp mỏng manh mà tôi mất cả ngày trời để lựa chọn trước khi đi gặp anh. Trời lạnh thấu xương nhưng điều đó chẳng thể làm trái tim tôi đông thành đá cho chai sạn nỗi đau tôi đang chịu đựng. Tôi đã mất anh thật rồi..mối tình đầu của tôi..vĩnh biệt anh..Tôi bước đi trong màn đêm buốt giá, nước mắt cứ thế chảy xuống không ngừng.
***
Anh là Minh Tuấn học cùng trường Sân khấu điện ảnh khoa đạo diễn trước tôi 3 khoá còn tôi học biên kịch. Tôi và anh quen nhau khi hai chúng tôi cùng tham gia thực hiện một bộ phim ngắn. Sự thông minh, hài hước của anh khiến tôi si mê đến yêu anh tự lúc nào. Sáu năm qua tôi luôn giữ tình cảm ấy trong tim chưa một lần thổ lộ vì biết anh chỉ coi tôi như là em gái. Từ một cô sinh viên theo chân anh làm những bộ phim ngắn đầu tiên đến bây giờ chúng tôi đã là đồng nghiệp, anh là đạo diễn kiêm giám đốc công ty sản xuất phim tư nhân còn tôi là biên kịch chính cho các bộ phim anh sản xuất. Chúng tôi đã bên nhau và trải qua nhiều khó khăn trong công việc để thực hiện dự án sản xuất phim thành công và xây dựng công ty anh trở nên có tiếng tăm trên thị trường. Càng bên nhau tình yêu đó càng cào xé trái tim tôi. Tôi muốn được một lần nói lên tiếng yêu của mình dành cho anh và tôi quyết định ngày hôm nay sẽ thổ lộ cho anh biết. Nhận được điện thoại của anh hẹn gặp khiến tôi hồi hộp sung sướng đến nhường nào. Vậy mà..anh đã cầu hôn, Kiều Diễm người bạn cùng khoá, là diễn viên, người mẫu nổi tiếng trên truyền hình, diễn viên chính cho phim anh đang sản xuất. Tất cả chỉ là mơ thôi...mơ thôi mà....tôi cố dằn lòng mình như vậy nhưng nước mắt cứ trào ra.
- Cô đang làm gì ở đây?
Tôi giật mình mở mắt nhìn về phía trước. Bóng một thanh niên cao lớn hiện ra trước mắt tôi nhưng ánh sáng mặt trời chói chang chiếu vào người đó lấp lánh khiến tôi nhìn không rõ mặt. Tôi lau vội nước mắt ướt nhèm trên mi và bật ngồi dậy khi nhìn rõ khuôn mặt người đó đang tức tối nhìn mình. Người thanh niên đó chút bối rối khi thấy mắt tôi đỏ hoe, anh ta vội thở dài, hắng giọng quay mặt đi lảm nhảm.
- Lại thất tình rồi đây mà.
Tôi lúng túng vội lau nước mắt nhìn ra xung quanh. Chỗ tôi ngồi là đồi hoa tam giác mạch trên vùng cao nguyên Hà Giang. Tôi đã bỏ lên đây một tuần kể từ khi làm chứng cho lời cầu hôn của Minh Tuấn với Kiều Diễm. Tôi chưa thể bình thản để đối diện với anh hàng ngày trong công việc. Tôi muốn đi xa, thật xa để quên anh đi, để trái tim tôi có thể cân bằng trở lại. Mặt trời chếch cao trên ngọn núi và làm sáng bừng một vùng cao nguyên khiến cho đồi hoa tam giác mạch trở nên thật lung linh.
- Cô định nằm ở đây đến bao giờ? Cô có biết việc làm của cô sẽ làm chết hoa tam giác mạch không? Nếu ai cũng như cô đến đây ngắm rồi nằm lên hoa như thế này thì cánh đồng hoa này còn hoa để ngắm nữa không? Nếu có thất tình thì đến tảng núi kia mà hành hạ chứ hoa chẳng có tội tình gì đâu mà chút lên đầu nó.
Người thanh niên đó gay gắt chỉ trích tôi. Tôi ngượng ngùng bật người dậy nhìn anh ta khó chịu.
- Nè anh, Ai nói là tôi đang thất tình hả? Anh là ai mà ngăn tôi ngồi ở đây? Nhìn người thì có đến nỗi nào đâu mà lời nào nói ra đều thối hết thế hả?
- Cái gì? Cô..
Tôi bỏ đi người thanh niên đó vội túm lấy tay tôi kéo lại tức giận. - Cô phải đền bù chỗ hoa mà cô dẫm nát lúc nãy đã.
- Cái gì? Tôi nhìn anh ta kinh ngạc. -Thật nực cười. Đây là hoa mọc tự nhiên. Anh có trồng không mà bảo tôi phải đền. Hoa này tôi muốn ngắt, muốn dẫm thì tuỳ nhé. Tôi tức điên vặt một loạt cành hoa cạnh đó, tiện thể chạy ào từ chỗ nọ sang chỗ kia quần thảo khiến hoa nghiêng ngả dập nát làm cho hắn ta càng tức gào lên. - Cô có dừng lại ngay không thì bảo? Cảm giác đang đau đớn trong lòng được hét, được chọc tức, được dẫm, được cào xé, phá huỷ một thứ nào đó khiến tôi thấy thật thoải mái trong lòng. Mặc anh ta cố ngăn cản nhưng tôi ra sức phá. Sau một hồi cả đám hoa đẹp lung linh như thế tôi đã quần nát khiến hoa tơi tả trông thật tội nghiệp. Cuối cùng anh ta cũng túm được tôi và nhìn tôi căm tức lắm. Anh ta cố lôi tôi vào một căn nhà nhỏ nằm chót vót trên đồi núi. Tôi hoảng sợ la hét cố vùng vẫy ra khỏi anh ta nhưng hắn thật khoẻ không cho tôi một cơ hội nào để bỏ trốn. Tôi sốc khi biết cánh đồng hoa này là của anh ta, anh ta đã thuê một người chú ở đây để reo hạt và trông nom đồi hoa này. Tôi cố bình tĩnh và mềm mỏng. Tôi lấy ví và trả tiền đền bù đúng như lời hắn nói nhưng ôi..cái ví đã biến mất lúc nào? Có thể là lúc tôi và anh ta đuổi nhau chăng? Tôi hoảng sợ nhìn anh ta cầu xin.
Hắn ta là Nhật Minh, mấy ngày ở đây tôi chỉ biết có thế thôi. Để trả giá cho hành động ngu xuẩn của mình tôi phải dậy từ sáng sớm nhổ cỏ, tưới nước cho đồi hoa. Trong cái lạnh buốt của cao nguyên Hà Giang tôi không chịu được sự áp bức mà hắn ta bắt tôi phải làm tôi đã lên kế hoạch trốn thoát. Tôi dậy sớm, cầm vội balo có chiếc laptop của mình rồi tìm đường chốn thoát. Thật không ngờ hắn ta lù lù xuất hiện trước mặt và giật phăng cái balo của tôi. Hắn nhìn tôi cười khẩy rồi kéo tôi lên xe. Tôi giằng co, sợ hãi không dám lên nhưng hắn bế thốc tôi lên xe và lấy dây thừng buộc chặt. Tôi hét lên sợ hãi đánh hắn thùm thụp vào lưng. - Bỏ tôi ra đồ khốn. Anh định đưa tôi đi đâu? Nếu anh giở trò gì đồi bại tôi sẽ báo cảnh sát đó.
- Cô nghĩ tôi là ai? Nhìn lại cô đi, người như cô không lọt qua vòng gửi xe của tôi đâu?
- Cái gì..? Tôi tức tối hét lên.
- Hôm nay cô làm xong việc này coi như là cô đã hết nợ với tôi. Tôi sẽ thả cô đi.
- Việc gì chứ? Tôi nhìn hắn ta lo lắng.
Hắn đèo tôi đi trên chiếc xe cào cào và băng qua thung lũng hoa tam giác mạch. Chiếc xe lúc chồm lên lúc lao xuống khiến tôi sợ hãi ôm chặt lấy hắn. Nhật Minh nhìn thấy tôi sợ hãi thì thích thú, anh ta càng cố trọc tức tôi khi lượn xe vào mép vực khiến tôi hoảng loạn gào thét lên. Sáng sớm trời lạnh nhưng trán tôi vã mồ hôi hột. Chiếc xe dừng lại trước một ngôi trường học lụp xụp, rách rưới được dựng bằng tre và mái cọ. Tôi run rẩy xuống xe trong khi anh ta nhìn tôi cười thích thú.
- Đồ khốn, anh còn cười được hả? Tôi lẩm bẩm chửi rủa.
- Đi thôi. Anh ta cười khẩy và giục tôi vào bên trong.
Tôi mệt phờ lạng chạng đi theo anh ta vào trong. Lớp học chỉ có chiếc bảng đen đã tróc vẩy nhiều chỗ. Những chiếc bàn, ghế thì gẫy nhăm nhở và được vá bằng tre. Tôi ngồi xuống nhưng vội đứng dậy khi nghe thấy tiếng cót két phát ra từ chiếc ghế.
- Đừng ngồi nữa, nó có vẻ sắp gẫy rồi. Anh ta nhắc nhở tôi.
- Sao trường học ở đây tồi tàn thế?
- Trường vùng cao mà. Như thế này mà các em đã học nhiều năm rồi đấy. Chúng ta hãy bê hết những cái này ra ngoài.
- Để làm gì? Tôi ngạc nhiên hỏi anh ta.
- Cũ rồi, vứt hết đi thôi chứ còn làm gì nữa?
- Anh là thầy giáo ở đây sao?
Anh ta cười khẩy nhìn tôi. Tôi cùng anh ta bê hết đống bàn ghế, bảng và tủ đựng sách vở ra ngoài sân đúng lúc một đoàn người nườm nượp kéo đến. Nhiều chiếc xe máy chở gỗ, tôn, bàn ghế mới hối hả tập kết. Mọi người vui vẻ chào anh ta. Hiệu trưởng và nhiều em học sinh đến liền đứng vây lấy anh ta bắt tay cười nói. - Làm cứ như là ngôi sao nổi tiếng đến bản làng này vậy? Tôi hậm hực ghen ghét khi thấy anh ta được nhiều người kính trọng. Mọi người hối hả làm việc. Tốp người bóc dỡ ngôi nhà, tốp người xẻ gỗ, tốp người hàn xì, bọn trẻ thì cùng thầy lắp ghép bộ bàn ghế mới tinh. Chúng vui sướng lau sạch bóng đến độ soi gương được.
- Còn làm gì đó mau lại đây nào?
Tôi giật mình khi hắn ta gọi. -Tôi phải làm gì đây?
- Hãy xỏ lá cờ vào đi. Tôi loay hoay xỏ gậy vào trong lá cờ xong buộc vào cây tre dài. Anh ta cùng hiệu trưởng và lũ nhỏ trôn chiếc cột tre thật sâu trong lòng đất để cây tre đứng vứng. Gió thổi làm lá cờ bay phấp phới. Tôi đứng nhìn lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới trong lòng thấy vui kỳ lạ. Thật ngạc nhiên giữa vùng núi trùng điệp lá cờ đỏ thắm bay lên khiến cho không khí ở đây thật thiêng liêng.
- Đẹp lắm phải không?
- Hả? Tôi giật mình quay lại nhìn hắn. Một khoảng khắc ngẫu nhiên khiến ánh mắt tôi và hắn nhìn nhau không rời. Tim tôi như có một luồng điện chạy qua. Cảm giác này thật lạ...
- Lá cờ ấy? Hắn lúng túng nhìn tôi. Tôi ngượng ngùng vội quay người lại.- Tất nhiên rồi, lá cờ đó tôi treo mà.
Anh ta nhìn tôi cười mỉm. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt hắn vội vàng chạy đến chỗ bọn nhỏ giúp chúng kê bàn ghế vào một góc. Mấy ngày liền tôi theo chân anh ta cùng các em học sinh và mọi người tất bật làm cuối cùng ngôi trường cũng xong. Nhìn lũ trẻ chạy ùa vào ngồi trên chiếc ghế mới tinh vẫn còn phảng phất mùi sơn PU, nụ cười tràn ngập khiến tôi thấy vui sướng kỳ lạ. Nỗi buồn trong lòng dường như chưa bao giờ có vậy. Lần đầu tiên đứng chào cờ trên vùng núi hoang sơ, nghe tiếng hát của giáo viên và bọn trẻ vang lên tôi không cầm được nước mắt.
- Nay là ngày vui mà khóc không hay chút nào đâu?
Tôi xấu hổ khi Nhật Minh đứng sau ghé tai nói với tôi. Tôi liền huých anh ta một cái khiến anh ta chới với lùi lại phía sau cười xoà.
Tôi ngồi ngẩn ngơ một mình giữa cánh đồng tam giác mạch bên cạnh chiếc lap top của mình. Tôi muốn viết điều gì đó nhưng lại không gõ được một chữ nào. Hình ảnh bọn trẻ, ngôi trường và hắn ta cứ hiện hữu ra trước mắt.
- Trịnh Ngọc Lưu Ly là tên cô phải không?
- Hả?Tôi giật mình khi Nhật Minh đứng đó từ lúc nào. - Sao anh biết tên tôi.
- Cái này. Nhật Minh đưa chiếc ví cho tôi. Tôi sung sướng nhận lấy. -Anh tìm thấy ở đâu thế?
- Chỗ nơi cô dẫm nát hoa đó.
- Vậy hả? Tôi ngượng ngùng cầm chiếc ví tử tay Nhật Minh. - Cảm ơn anh. Nhật Minh nhìn tôi cười hiền. Khuôn mặt bây giờ khác hẳn so với lần đầu chúng tôi gặp nhau. Nhìn hắn ta trông rất thư sinh, đẹp phong độ và rất tuấn tú. Hắn cao đến 1 mét tám trong khi tôi chỉ có 1m55 khiến tôi phải ngước mắt lên nhìn. - Bọn trẻ thế nào rồi?
- Rất tốt. Từ lúc xây xong trường học đến nay chúng chưa bỏ buổi học nào?
- Vậy hả? Không ngờ việc học ở vùng núi lại khó khăn đến vậy? Phải vượt mấy chục cây số leo núi mới đến được trường học thật đáng ngưỡng mộ.
- Đâu bằng cô vượt mấy trăm cây số lên đây chỉ để dẫm nát hoa của tôi.
- Lại thế nữa? Sao lúc nào anh cũng thích diếc móc tôi thế?
- Đó là sự thật mà..có đúng là cô..
- Thôi đi..Tôi vội vàng bịt mồm hắn lại vì ngượng ngùng. Hắn ngỡ ngàng khi tôi làm thế nên nhìn tôi không chớp mắt. Tôi vội bỏ tay ra nhìn bâng quơ về phía thung lũng.- Anh trồng hoa tam giác mạch ở đây để làm du lịch sao?
Nhật Minh nhìn tôi cười nhạt. - Không hẳn, chỉ là để tri ân một mối tình bất tử mà thôi.
- Sao cơ? Vậy là anh cũng thất tình à? Phải rồi..người tính khí thất thường như anh thì ai mà chịu được bỏ là phải.
- Gì? Nhật Minh tức giận nhìn tôi. - Tôi đâu như cô. Thất tình lên đây nằm khóc lại còn chút giận lên loài hoa vô tội nữa chứ.
- Ai bảo tôi thất tình. Tôi đã tỏ tình đâu mà thất...nói xằng bậy.
- Vậy ra là yêu đơn phương nhưng chưa kịp thổ lộ thì người ta đã có người yêu rồi đúng không? Như thế thì cũng là thất tình chứ còn gì?
- Anh..Tôi cứng lưỡi nhìn anh ta hậm hực.
- Hoa tam giác mạch này rất đẹp đúng không? Nhật Minh ngắt một cành hoa nhìn tôi mỉm cười. - Chỉ nở và tàn trong vòng một tháng. Vòng đời dù ngắn ngủi như thế nhưng vẻ đẹp của nó luôn khiến cho người ta xao xuyến nhớ mãi và hàng năm lại muốn đến đây để ngắm nó. Hoa cũng giống như con người vậy khi tình yêu này lụi tàn sẽ có tình yêu khác nảy nở. Khi chúng ta đang chìm trong đau khổ thì ngoài kia biết bao nhiêu điều tốt đẹp đang xảy ra. Đừng lãng phí thời gian vì một điều gì đó mà mình không nắm tới được. Hay quên đi và bước ra ngoài kia, dưới bầu trời này có rất nhiều điều tốt đẹp đang đợi ở phía trước.
Tôi nhìn anh xúc động. Lời nói ấm áp đó không ngờ lại phát ra từ miệng một người kênh kiệu như anh. - Nè, tìm thấy ví rồi, tôi có tiền để trả anh rồi. Anh lấy bao nhiêu để tôi trả tôi còn về.
- 5 triệu. Nhật Minh nói tỉnh queo.
- 5 triệu có đám hoa con con đấy hả? Anh định cắt cổ tôi đấy hả?
Nhật Minh bật cười. - Đùa thôi. Mấy ngày qua cô đã lao động rồi coi như xong nợ. Bao giờ cô về để tôi đưa xuống núi để bắt xe.
- Thôi khỏi cần, bõ công anh lại tính công. Tôi tự đi bộ xuống được rồi. Tôi cho vội lap top vào balo và đi. Nhật Minh hoảng hốt ngăn lại. - Đi luôn bây giờ sao?
- Tất nhiên rồi. Tôi nhìn anh ta ngạc nhiên. -Thoát được anh giây nào tôi mừng giây đó.
Nhật Minh vội lấy balo từ tay tôi. - Đi thôi, tôi sẽ đưa cô xuống núi. Tôi giằng lại.- Không cần đâu. Tôi cầm balo và chạy một mạch về phía trước. Tôi núp vào đám hoa quay lại nhìn anh. Anh vẫn đứng đó nhìn về phía tôi mỉm cười.
Đó là lần đầu tiên tôi và anh gặp nhau giữa vùng hoa tam giác mạch này. Trước khi về xuôi tôi có ghé qua trường học để tạm biệt lũ trẻ. Tôi ngỡ ngàng khi biết anh là người ủng hộ xây dựng trường học này và đóng góp rất nhiều cho vùng quê nghèo Hà Giang. Tôi ngắt một cành hoa tam giác mạch và mở ví ra để vào đó. Thật kinh ngạc khi thấy đồng năm trăm nghìn trong đó bên cạnh ba trăm nghìn lẻ còn lại của tôi. - Là anh ta đã bỏ vào đó. Người này thật là...Tôi bật cười xúc động. Có lẽ anh ta sợ tôi thiếu tiền đi xe về Hà Nội nên đã bỏ tiền vào trước lúc đưa cho tôi. Tôi cẩn thận cầm đồng tiền lên nhìn thấy dòng chữ " Hãy cúi xuống và vạch cho mình một cái đích để đi" tôi đọc đi đọc lại câu nói đó cả dọc đường về Hà Nội. Có lẽ tôi nên từ bỏ mối tình đầu của mình, hãy gác lại nó trong sâu thẳm trái tim để toàn tâm phấn đấu cho ước mơ của mình. Tôi tự nhủ với lòng mình một ngày nào đó sẽ trở lại nơi đó để thăm lũ trẻ và.. tôi cười thẹn khi nghĩ đến người đó.
*****
- Lưu Ly đến rồi à?
Tôi giật mình khi giáp mặt với Kiều Diễm. Kiều Diễm nhìn tôi đầy tự mãn. - Chúng ta nói chuyện một lát được không? Tôi thở dài đi theo cô ta ra hành lang. - Đây là nhẫn cưới của tôi và anh Minh Tuấn cô thấy đẹp không? Cô ta khuênh khoang.
- Rất đẹp, chúc mừng hai người. Tôi nghỉ một tuần nên có nhiều việc phải làm, tôi đi trước đây.
- Khoan đã. Kiều Diễm chặn tôi lại.- Cô không quên lời hứa với tôi chứ? Lời hứa sẽ rời xa anh Minh Tuấn nếu như tôi và anh ấy đến với nhau.
- Tôi biết và tôi sẽ giữ lời nhưng tôi chỉ ra đi khi thực hiện xong dự án phim này. Tôi biết cô rất khó chịu nhưng hãy cố đợi đến lúc đó.
- Cái gì? Không phải cô đang định lợi dụng công việc để làm kẻ tay ba xen vào chuyện tôi và Minh Tuấn đúng không? Kiều Diễm tức tối.
- Nếu tôi muốn làm thế thì đã bắt đầu từ sáu năm trước rồi chứ không phải chờ đến bây giờ.
Tôi bực bội bỏ ra ngoài đúng lúc gặp Minh Tuấn. Tôi nhìn anh thật lâu để lưu giữ khuôn mặt anh lần cuối, sau này tôi sẽ không nhìn anh với ánh mắt này nữa mà thay vào đó là ánh mắt của em gái dành cho người anh kết nghĩa của mình.
- Em đến rồi hả? - Anh lao ra quàng cổ tôi lôi đi. - Một tuần giời không gặp em gái anh thấy nhớ quá. Thế nào đi giữa vùng hoa tam giác mạch có viết ra nhiều ý tưởng kịch bản hay không?
- Bế tắc hoàn toàn anh ạ. Tôi cười gượng nhìn anh.
Kiều Diễm đi sau nhìn tôi hậm hực. Tôi biết cô ấy đang rất lo lắng. Cũng giống như mấy năm trước khi Diễm phát hiện ra tôi yêu anh và anh cũng quý mến tôi. Lo sợ chúng tôi tiến xa hơn nên cô ấy đã luôn xen vào mối quan hệ của tôi và ra sức tán tỉnh anh. Cô ấy yêu anh nhưng cũng muốn đến với anh để tiến xa hơn trong công việc. Anh là bàn đạp hữu ích để cô ấy trở thành diễn viên nổi tiếng nhờ vào các vai diễn chính trong phim của anh và mối quan hệ trong giới showbit của anh.
- Công việc sản xuất phim có gặp trục trặc gì không anh?
- Anh đang đau đầu đây. Tổng giám đốc bên công ty thực phẩm Tam Giang nhà tài trợ chính cho dự án phim của mình liên tục bắt thay đổi kịch bản quảng cáo trong phim. Em về thì tốt quá giúp anh viết sao cho khéo vừa không làm hỏng bộ phim vừa để nhà đầu tư hài lòng nhé.
- Ok anh.
Tôi nhận lời anh không chút đắn đo, dù sao tôi cũng đã có nhiều kinh nghiệm trong viết kịch bản phim quảng cáo cho doanh nghiệp. Tôi lao đầu vào công việc để quên đi nỗi buồn trong lòng. Các kịch bản tôi gửi cho bên công ty Tam Giang đều bị từ chối một cách phũ phàng khiến tôi rất ức chế với những yêu cầu vô lý của họ. Việc sản xuất phim trở nên gặp khó khăn khi không nhận được kinh phí đầu tư từ công ty Tam Giang. Minh Tuấn phải liên tục chạy vạy khắp nơi để xoay vốn cầm chừng cho hoạt động bấm máy. Thời gian hoàn thành bộ phim ngày càng cận kề chúng tôi thức trắng đêm viết đi viết lại kịch bản quảng cáo nhưng vẫn chưa nhận được cái gật đầu của nhà tài trợ. Anh Minh Tuấn nhìn tôi lo lắng.
- Em hãy viết theo những gì họ yêu cầu đi. Nếu không nhận được tiền đầu tư thì coi như mình phá sản đấy. Thời gian phải hoàn thành và phát sóng không còn nhiều đâu.
- Nhưng những yêu cầu này của họ quá vô lý. Nếu cứ để thế sẽ làm hỏng bộ phim khi phát sóng mất. Hay anh để em sang thuyết phục họ xem thế nào?
- Anh sợ là khó đấy. Anh gặp họ vài lần rồi bên đó căng lắm.
Tôi nhìn anh thở dài. Đêm đó tôi thức trắng nghiên cứu sản phẩm của họ, viết lại kịch bản lần nữa rồi trằn trọc thức đến sáng và ăn mặc chỉn chu đến công ty Tam Giang. Tôi chờ ở đó đến tận chiều nhưng tổng giám đốc bên đó lại đi họp. Tôi gặng hỏi mãi thư ký mới biết anh ta đang tiếp khách ở quán bar Hồng Kỳ. Tôi vội vàng đến đó.
Nhật Minh ngồi tiếp khách bên cạnh các cô người mẫu chân dài. Một cô đưa anh chén rượu và hai người khoác tay uống giao bôi. Cô gái định hôn lên môi anh nhưng anh vội quay mặt đi khiến cô ta chửng hửng. - Sao thế anh?
- Đôi môi này chỉ dành riêng cho người con gái của anh thôi. Em có thể hôn lên má anh là được rồi.
Nhật Minh cười nhạt rồi nhìn ra ngoài, ngụm rượu trong mồm tự nhiên hộc ra khi nhìn thấy tôi. Tôi cũng sốc giống anh ta vậy. Không ngờ anh ta lại ở đây? Con người này và con người ở trên vùng thung lũng hoa tam giác mạch là một sao? Tôi không thể tin được. - Chắc không thể nào đâu..không thể nào, người giống người thôi mà? Tôi chạy vội ra ngoài và tự nhủ với lòng mình.
- Cô đến đây là vì kịch bản quảng cáo đúng không?
Tôi giật mình khi anh ta xuất hiện đằng sau nhìn thật bảnh bao, sành điệu và ăn chơi. - Vâng..tôi lúng túng đáp. Anh ta ném luôn chùm chìa khoá về phía người tôi. - Cô biết lái xe ô tô không? Hãy chở tôi về nhà, tôi hơi say nên bây giờ không thể xem kịch bản cho cô được. Chờ tôi tỉnh rượu tôi xem được chứ?
- Không được..tôi đâu biết lái ô tô.
Anh ta loạng choạng gục luôn vào vai tôi. Tôi khó khăn lắm mới dìu anh ta ra xe, cho anh ta ngồi sau xe máy của tôi và dùng khăn buộc chặt anh ta vào người tôi. Cuối cùng tôi cũng mở được cửa và dìu anh ta vào phòng trong căn hộ penhouse sang trọng ở toà nhà cao nhất thành phố. Tôi đẩy anh ta cái ụp xuống giường và ngồi thở hổn hển. -Tên khốn này vừa cao lại vừa nặng. Không hiểu sao mình lại có thể đưa được hắn lên đây. Tôi mệt lả vì thức đêm nhiều hôm và đứng chờ hắn cả ngày ở công ty nên nằm gục tại sàn. Tôi ngủ thiếp đi và tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng lạch cạch phát ra. Tôi dụi mắt nhìn hắn đang tất bật nấu nướng, hoảng quá tôi vội lấy túi để chuồn nhưng hắn giật lại nhìn tôi cười hiền. - Trịnh Ngọc Lưu Ly phải không?
Tôi đờ người nhìn hắn. - Là hắn thật rồi. Trời ơi! Sao có thể?
- Ngạc nhiên lắm đúng không? Tôi cũng sốc khi nhìn thấy cô lúc đó vậy? Kịch bản của cô tôi đọc rồi. Nghe thư ký nói cô đã chờ tôi cả ngày ở công ty chắc đói lắm rồi đúng không? Ăn sáng đã.
- Không cần đâu..tôi không thấy đói.. ục... ục..bụng tôi sôi ầm lên. Hắn ta nhìn tôi mỉm cười khiến tôi xấu hổ không dám nhìn hắn.
Quả thực bụng tôi rất đói, đói cồn cào đến chảy nước miến và ợ chua lên. Tôi ngồi ăn một lèo món phở hắn nấu. Hắn nhìn tôi cười thích thú.
- Có ngon không?
- Rất ngon. Tôi vừa liếm nốt sợi phở cuối cùng vừa trả lời hắn.
- Đây là bánh phở do công ty tôi sản xuất được làm từ tấm gạo thơm và qua quá trình chế biến thành gói như thế này. Nhật Minh đưa cho tôi xem.
- Ôi phở khô à, thế mà nãy giờ tôi ăn tưởng là bánh phở tươi. Sợi phở vẫn dai giòn và rất thơm.
- Vậy mà cô viết linh tinh những gì trong kịch bản cô đưa cho tôi. Toàn những thứ rác rưởi. Nhật Minh nhìn tôi quát mắng. Tôi giật mình trước thái độ bất ngờ của anh ta.
- Cái đó...tôi lúng túng.- Đó là những thông tin cơ bản về sản phẩm của anh và công ty còn gì? Cái mà anh muốn không phải là PR cho công ty và sản phẩm của anh tới người dùng sao?
- Cái đó thì tôi có thể tự quảng cáo trên website hoặc you tube được rồi đầu cần phải tốn tiền để trài trợ hàng tỉ đồng cho phim của công ty cô. Cái tôi cần vừa phải đảm bảo nâng cao thương hiệu Tam Giang vừa phải làm nổi bật lên giá trị riêng của sản phẩm mà không công ty nào có được. Đó là tính độc nhất cô hiểu chưa?
- Nè anh. Tôi nhìn anh ta trừng trừng. - Nếu anh muốn tôi viết lại kịch bản tôi sẽ viết. Nhưng cách anh yêu sách này nọ đăng quảng cáo lộ liễu trong phim như thế sẽ làm hỏng bộ phim của chúng tôi anh thấy yêu cầu đó có quá đáng hay không? Tôi biết nhờ anh mà bộ phim của chúng tôi mới hoàn thành nhưng anh có thể xem xét lại cách đặt quảng cáo của mình. Bên tôi sẽ làm lại kịch bản, đảm bảo sẽ truyền tải được thông điệp mà anh yêu cầu nhưng anh cũng để chúng tôi đưa phần quảng cáo vào phim một cách khéo léo vừa đảm bảo tính nghệ thuật trong phim vừa đảm bảo tính hiệu quả PR cho công ty anh.
Nhật Minh cười khẩy nhìn tôi.- Cái gì đảm bảo lời cô nói sẽ thực hiện được. Bên cô gửi hàng chục kịch bản sang đây chẳng có cái nào ra hồn.
- Một tuần.. Anh cho tôi một tuần tôi sẽ đảm bảo gủi anh một kịch bản hoàn chỉnh. Tôi bộc phát nói với anh ta.
- Nếu sau một tuần mà không được thì sao?
Tôi nhìn anh ta run rẩy. Nếu sau một tuần tôi không làm được điều đó thì có lẽ công ty của Minh Tuấn sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Tôi không muốn điều đó xảy ra. Tôi đã cùng Minh Tuấn đặt những viên gạch đầu tiên khi công ty mới thành lập. Trải qua nhiều khó khăn mới có chút tiếng tăm như ngày hôm nay nên không thể để rơi vào cảnh phá sản được. Trước khi ra đi đây có lẽ là việc làm cuối cùng tôi làm cho anh ấy. Tôi nhìn Nhật Minh nửa dứt khoát nửa như cầu xin. - Không có chuyện đó đâu, tôi sẽ làm được.
-->

Trao đổi thông tin

Quý khách có thể dùng mẫu bên dưới để trao đổi thông tin với chúng tôi.

Authenticate image

Vui lòng nhập vào thông tin phía trên để trao đổi

Các tin khác

Quản lý tài khoản

Trợ giúp

Giới thiệu