Chàng trai mùa đông

2015-08-25 15:09:19

 “ Cảm ơn cậu đã giúp tớ chọn quà nhé, nếu là con gái chọn thì tớ yên tâm rồi, chắc em ý nhất định sẽ thích nhỉ?”
 
Tớ đứng lặng ngay tại chỗ trước những gì mình vừa nghe được, à đúng hơn là trước những gì cậu vừa mới nói. Phải mất một lúc lâu sau lý trí của tớ mới quay trở lại, vừa vặn chỉ để thốt ra hai từ:
“Em ý?”
 
“ Ừ”- cậu vui vẻ đáp lại -“thực ra lần trước tớ nhờ cậu mua quà không phải là để tặng cho con Tít đâu, mà là cô bé học lớp dưới trường mình, tớ định sẽ bày tỏ luôn trước khi ra trường”.
 
Tớ với cậu chia tay nhau trước đoạn đường bờ sông để về nhà. Mọi nội dung của cuộc nói chuyện ngày hôm đấy chẳng đọng lại chút gì trong tớ ngoài hai chữ “em ý” cùng với ánh mắt cười lấp lánh hình trăng khuyết của cậu - ánh mắt mà tớ luôn yêu thích và mong muốn được nhìn thấy thật nhiều, nhưng… lần này, nó lại dành cho một cô gái khác. Ánh mắt ấy khiến tớ cảm thấy rối bời, guồng chân đạp xe chạy thật nhanh để thoát khỏi cậu. Mặc cho những cơn gió đông lạnh buốt thổi tạt vào mặt, mặc cho cả cơ thể mình đông cứng lại, tớ chỉ biết lúc này tớ cần chạy trốn, chạy trốn khỏi lời nói của cậu, khỏi ánh mắt cậu, khỏi câu chuyện mà tớ vừa mới nghe được từ cậu và thậm chí chạy trốn khỏi hình bóng cậu đã khắc sâu vào trái tim của chính tớ suốt ba năm qua.
 
   Uể oải xách cặp bước ra khỏi giảng đường, tớ lấy xe đạp đi về nhà. Đạp xe chầm chậm trên con đường quen thuộc dọc bờ sông, đón lấy những con gió thổi ngược chiều thốc vào mặt và cảm nhận từng tế bào trên da thịt mình đông cứng lại đến tận đầu ngón tay. Đã một năm trôi qua kể từ mùa đông cuối cùng của tớ và cậu, có lẽ đó cũng là mùa đông tớ ở bên cậu lâu nhất với tư cách là người bạn thân, những ngày tháng sau đó, chúng ta chẳng mấy khi gặp nhau nên cũng chẳng thể nói với nhau nhiều điều. Một phần bởi ai nấy đều tất bật chuẩn bị cho kì thi đại học nhưng cũng bởi bên cạnh cậu đã có người khác, cậu cũng không thể dành nhiều thời gian cho tớ như trước nữa

   Tớ muốn thú nhận rằng tớ có rất nhiều điều muốn nói với cậu, tớ muốn cậu phải biết được chúng trước khi chúng ta không còn gặp nhau nữa. Tớ ấp ủ những bí mật của riêng mình trong suốt ba năm, nhưng tất cả những gì tớ làm được lại chỉ là sự im lặng cùng với một nụ cười gượng gạo trên môi khi thấy cậu hạnh phúc bên cô bé may mắn đó. Lời định nói ra rồi lại ngậm ngùi nuốt vào trong, tớ tưởng rằng chúng sẽ mau chóng lướt qua rồi biến mất khỏi cuộc đời mình, nhưng rồi mùa đông năm nay lại ùa về, những kí ức ấy lại trỗi dậy, hiện lên lung linh và sống động hệt như mùa đông năm ấy.
 
   Tớ - một cô gái tự hào về chính bản thân mình khi đỗ được vào trường cấp ba có tiếng của thành phố. Cậu - một chàng trai bất cần, học hành lông bông, vẫn luôn thắc mắc sao cái suất học bổng lại rơi trúng đầu mình.
 
   Tớ - một cô gái chăm chỉ, cố gắng hết sức để làm được lòng cha mẹ. Cậu - ngang tàng và bướng bỉnh, một chàng trai sẵn sàng bỏ qua những trở ngại không cần thiết, kể cả việc học hành để theo đuổi ước mơ của mình.
 
   Tớ - một cô gái hậu đậu, lúc nào cũng để mình bị ốm. Cậu - chàng trai thích thể hiện, chẳng bao giờ mặc đủ ấm khi trời lạnh sau đó tự làm mình ốm theo nhưng vẫn nhường vỉ kẹo ngậm ho cuối cùng cho tớ.

   Tớ - một cô gái ương ngạnh, không chịu thua ai bao giờ, lúc nào cũng cãi nhau với cậu. Cậu - một chàng trai cũng ương ngạnh không kém, đáp trả tớ bằng được, nhưng tất cả lại kết thúc bằng những viên kẹo làm hòa cậu đưa.

    Tớ - một cô gái cứng đầu, luôn cố gắng hoàn thành mọi thứ một cách tốt nhất, kể cả những thứ không cần thiết. Cậu - tên lười chảy thây khét tiếng, chấp nhận bị tớ hành hạ chỉ để được chép bài trong giờ kiểm tra.
 
   Tớ còn rất nhiều điều nữa muốn nói với cậu trong mùa đông năm ấy. Tớ muốn cậu biết tớ đã vui và cảm động biết bao nhiêu khi nhận được vỉ kẹo ngậm ho của cậu. Tớ cảm thấy yên bình thế nào khi nhìn cậu chơi đá bóng, khi thấy cậu chơi đùa vô tư với đám con trai trong lớp. Tớ thích nghe tiếng cười của cậu hằng ngày mặc dù nó cũng chả hay ho gì cả, nhưng tớ vẫn yêu, vì đấy là con người cậu. Tớ cảm thấy buồn ra sao mỗi khi cậu gặp chuyện không may nhưng lại dùng ánh mắt lạnh lùng đối diện với tất cả mọi người, nó làm tớ sợ hãi. Tớ khao khát được nhìn thấy đôi mắt cười hình trăng khuyết của cậu và luôn muốn chúng chỉ là của riêng tớ đến mức nào.
 
“Cô ấy chấp nhận tớ rồi đấy!”- cậu nói trong niềm hạnh phúc, đôi mắt cười trăng khuyết lại lấp lánh
 
“Ồ, vậy à?”- tớ nói một cách khó nhọc, cố gắng kìm nén cảm xúc không nên có xuống, vậy là cậu bạn thân của mình đã có người yêu rồi.
 
“ Ừ, lúc đầu cứ tưởng không được nữa chứ, mà cậu có mắt chọn quà phết đấy, cô ấy thích lắm!”- cậu vẫn tiếp tục nói trong khi đôi mắt tớ đã tìm điểm vô định nào đó dưới mặt đất.
 
“Chúc mừng nhé, nhớ khao đấy!”- tớ nói nửa đùa nửa thật nhằm che giấu biểu hiện bối rối của mình lúc này rồi nở một nụ cười gượng gạo với cậu.
 
Và cậu, một lần nữa lại làm tớ rung động bằng đôi mắt cười hình trăng khuyết ấy.
 
   Tớ -  coi cậu là chàng trai mùa đông của riêng mình. Cậu - trở thành chàng trai mùa đông của cô gái khác…
 
   Người ta nói rằng, tình yêu đau khổ nhất chính là tình yêu đơn phương, nhưng cho dù được che giấu lâu cỡ nào đi chăng nữa, sẽ có một ngày bạn phải thổ lộ nó ra thôi, cho dù kết quả có đau đớn đến mức không thể thở nổi, ít ra mối tình đó cũng được ai đó nhớ đến còn hơn là trở thành bí mật bị chôn vùi trong nước mắt. Tớ có một tình bạn tuyệt vời kéo dài ba năm và một tình yêu không đầu không cuối cũng trong ba năm ấy, nhưng rồi tớ lại không đủ can đảm để cho chúng một cái kết thực sự, cơ hội đến nhưng tớ lại không thể nắm lấy đành để nó trôi đi trong nuối tiếc. Tớ ước rằng cậu biết tớ thích cậu nhiều lắm.
 
   Cậu - chàng trai mùa đông à, nếu tớ được quay lại mùa đông ấy, nếu tớ là người thổ lộ trước, liệu… cậu có chấp nhận tớ không?

Theo Hotmeal.vn

Trao đổi thông tin

Quý khách có thể dùng mẫu bên dưới để trao đổi thông tin với chúng tôi.

Authenticate image

Vui lòng nhập vào thông tin phía trên để trao đổi

Các tin khác

Quản lý tài khoản

Trợ giúp

Giới thiệu