Chuyện kể của một người thứ ba

2016-08-02 06:16:35

Điện thoại tôi đổ chuông, đầu dây bên kia vọng lại một giọng nói nghe rất lạ: “Chị là vợ của T. Chị có thể gặp em được không?”. Tôi hơi bối rối một lúc trước khi đồng ý cho người phụ nữ kia một cuộc hẹn.

Mọi chuyện dù có cố giấu giếm thì cuối cùng cũng đã lộ ra rồi. Mà như vậy cũng tốt. Tôi thực tình cũng đã quá chán cảnh yêu đương vụng trộm lén lút. Dù anh nói anh không hạnh phúc, anh cần thời gian thu xếp việc gia đình, li hôn vợ và kết hôn cùng tôi. Dù chúng tôi yêu thương nhau thật lòng thì trong con mắt người đời tôi cũng chỉ là một kẻ đi phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác.

Mỗi lần về nhà tôi lại cảm thấy sợ những giọt nước mắt của mẹ. Mẹ nói tôi xinh đẹp, được học hành tử tế, cớ sao lại đâm đầu đi yêu một người đàn ông đang có vợ. Trong hoàn cảnh này, giải thích kiểu gì cũng chỉ là ngụy biện. Anh thì lúc nào cũng nói “đây chưa phải là thời điểm thích hợp”, lí do của anh thì nhiều lắm, rất hợp lí và hợp tình. Nhưng có lẽ cũng đến lúc rồi.

Người phụ nữ ngồi trước mắt tôi có vẻ xanh xao và tiều tụy, có lẽ là do mất ngủ hoặc suy nghĩ quá nhiều. Cũng phải thôi, khi mà gia đình đang đứng bên bờ vực của sự đổ vỡ thì khó mà vui tươi được. Cô ấy bắt đầu bằng những tiếng khóc, và sau đó cô sà lại nắm lấy bàn tay tôi. Cô nói con cô còn nhỏ và rất yếu ớt. Cô cần chồng và con cô cần cha. Bấy lâu này chồng cô vì tôi mà lơ là gia đình, lại còn mấy lần tuyên bố đòi li dị. Mẹ cô cũng đang ốm nặng, sợ không chịu nổi cú sốc này. Cô nói tôi thừa xinh đẹp và có nhiều cơ hội để có một tấm chồng khác. Còn với mẹ con cô, anh ấy là điểm tựa, là chỗ bấu víu quan trọng trong cuộc đời. Và hơn hết là cô còn yêu chồng, dù chồng cô đã đem lòng phản bội.

Tôi ngồi lặng, không kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mặt mình. Vợ của người tình đang ngồi bên tôi, nắm tay tôi khóc lóc van xin tôi hãy chủ động rời xa anh ấy. Người phụ nữ này thật sự đáng thương, để hạ mình thế này trước bồ của chồng chắc là cô ấy cũng đang cùng quẫn lắm. Nhưng còn tôi, tôi có đáng thương không?

Tôi trẻ, tôi đẹp, tôi có học, và tôi yêu một người đàn ông đã có vợ. Mẹ tôi từng hỏi: "Ai xui khiến con làm cái điều ngốc nghếch ấy?". Chẳng ai xui khiến tôi, chỉ là trái tim tôi đang làm điều tôi cũng chưa từng nghĩ đến. Bắt đầu chỉ là một cuộc gặp vô tình, một tin nhắn, một cuộc gọi, một cuộc hẹn. Và mọi thứ cứ dần đến thế thôi, như một sự sắp đặt, như một sự an bài của số phận. Để đến lúc trái tim tôi rung động rồi, xao xuyến rồi, mất ăn mất ngủ vì nhớ rồi anh mới cầm tay tôi khổ sở thú nhận rằng anh đã có gia đình và mắc kẹt trong một cuộc hôn nhân không tình yêu. Anh nói tôi chính là động lực, là niềm vui, là tình yêu đích thực anh cần tìm, và nếu có thể hãy cho anh thời gian để anh chứng tỏ điều đó.

Tôi cũng đã từng khóc, từng đắn đo nhưng rồi lại yếu mềm trước những giọt nước mắt. Nhìn một người đàn ông khóc thật sự không thể không xiêu lòng. Tôi đã là người của anh rồi. Tôi đã cất giữ những lời hẹn thề của anh để chờ ngày được về cùng anh dưới một mái nhà. Tôi nghĩ, anh không hạnh phúc thì vợ anh cũng không hạnh phúc, níu kéo cũng chỉ làm khổ nhau, vậy thì tại sao không cho nhau một cơ hội. Tôi đã yêu anh như thế, yêu trong hoang mang, trong đau khổ, đạp lên mọi lời dèm pha, ngoảnh mặt đi trước những giọt nước mắt đầy than trách và tủi hổ của mẹ. Tôi thật sự có đáng thương không? Cả đêm tôi đã hỏi đi hỏi lại mình câu hỏi đó.

Anh đến trước mặt tôi, nhả từng làn khói thuốc trầm tư rồi khẽ hỏi:

- Vợ anh đến tìm gặp em phải không? Cô ấy có nói gì quá đáng với em không?

- Không, có lẽ chúng ta nên dừng lại, vợ anh thực sự cần anh.

Anh ngồi yên không nói gì, và tôi đã đứng dậy bỏ đi như trốn chạy ánh mắt sầu thảm ấy. Tôi thương tôi, và tôi thương cả anh. Chúng tôi yêu nhau không có gì là sai, chỉ là có lẽ không đúng thời điểm, là đã quá muộn màng. Nhưng rồi thời gian sẽ bôi xóa dần mọi thứ. Quyết định này sẽ làm tôi và có lẽ cả anh đau đớn nhưng ít nhất sẽ đem lại niềm vui cho ba người: vợ con anh và mẹ tôi.

Một chiều cuối tuần như mọi chiều cuối tuần khác, tôi lại đến công viên và ngồi một mình. Từ ngày xa anh tôi lạ quen đến chỗ đông đúc này ngồi nhìn mọi người qua lại. Gần chỗ tôi ngồi là một người phụ nữ đang tỉa hoa, bàn tay chị làm rất thành thạo. Nhưng khi chị ngước mặt lên, tôi nhận ra đúng là người phụ nữ ấy. Chị ấy sao lại…?

Chị ta nhìn tôi, như nhận ra ngay và nét mặt có chút bối rối, rồi chị ấy ngồi xuống, cởi nón ra, dùng khăn chấm chấm những giọt mồ hôi trên trán. Tôi chưa kịp hỏi, nói đúng hơn là không biết mở lời như thế nào thì chị đã chủ động nói trước:

- Là anh ta thuê chị giả vờ làm vợ anh ta để có thể dễ dàng rời xa em mà không bị em oán trách căm hận. Chị đúng là cần tiền thật, nhưng nếu là việc thất đức không bao giờ chị làm. Nhưng chị cho rằng chị làm như thế có thể cứu vớt cuộc đời của một cô gái trẻ như em. Loại sở khanh ấy, lừa tình chuyên nghiệp và bài bản lắm rồi em ạ, chẳng có gì đáng tiếc.

Chị đi rồi, tôi vẫn ngồi như hóa đá, thực sự có những bộ “mặt nạ da người” hoàn hảo đến thế ư? Chuyên nghiệp và bài bản đến từng centimet từ khi tiếp cận đến khi rời bỏ. Và tôi thực sự chỉ là một con ngốc trong kế hoạch của hắn. Hóa ra là hắn ta có một gia đình hạnh phúc chứ không phải bi thảm như hắn nói. Còn tôi, tôi được nuôi dạy đàng hoàng và hiểu biết vậy mà vẫn tin rằng một kẻ suốt ngày kêu ca chán vợ lại có thể đem đến cho mình hạnh phúc? Một cô gái đã trưởng thành và có học như tôi lại tin rằng mình có thể hạnh phúc sau khi làm tan vỡ gia đình của một người đàn bà khác? Nghĩ quả là nực cười.

Nhưng lạ thay, khi rõ mọi chuyện tôi không cảm thấy căm giận gì hắn ta cả. Là tôi đã cho hắn cơ hội để lừa gạt tôi. Nếu tôi không cho phép thì hắn ta không bao giờ có thể làm cho tôi đau khổ. Cuộc đời này đúng là một ngôi trường rộng lớn, mà mỗi bài học ta học được đều phải trả học phí quá đắt.

Theo Dân Trí

Trao đổi thông tin

Quý khách có thể dùng mẫu bên dưới để trao đổi thông tin với chúng tôi.

Authenticate image

Vui lòng nhập vào thông tin phía trên để trao đổi

Các tin khác

Quản lý tài khoản

Trợ giúp

Giới thiệu