Cô gái trong giấc mơ (Phần 2)

2015-09-22 16:43:27

 Trước khi bão lớn, biển sẽ rất trầm lặng

Trong lòng có cảm giác không yên, đã ba ngày rồi cậu ấy không đi học. Gọi điện thoại không nghe, nhắn tin thì không trả lời. Thật làm người ta lo lắng. Tiếng bàn tán xôn xao:
- Hình như là Phong soái ca lớp 12 a3 chuyển trường kìa!
- Thật không? Sao cậu biết ?
- Mình nghe lén ở văn phòng, chắc 100% luôn!
Ai đó lao ra như tên chạy thẳng xuống văn phòng.
- Cậu chuyển trường sao? - Cô hỏi với vẻ điềm tĩnh.
- Um, ngày mốt đi.
- Cậu chuyển đi đâu? - Vẫn vẻ mặt điềm tĩnh.
- Mình đi Mỹ!
Đi Mỹ??? Câu trả lời như một tảng đá ngàn cân rơi xuống đầu. Cô dường như mất bình tĩnh, giọng giận dữ:
- Sao không chờ đi luôn rồi hả gọi điện thoại về nói.
- Mình.. mình.... - Cậu ngập ngừng!
- Mình vào học đây! - Cô quay lưng chạy nhanh về phía lớp.
- Chiều nay 4h gặp cậu ở công viên! Mình muốn nói chuyện với cậu, không gặp không về! - Cậu thét lớn phía sau.
Từ khi gặp cậu tâm trí dường như đi đâu mất. Hôm nay đã bị thầy cô nhắc nhở nhiều lần do không tập trung. Rồi bỗng nhiên cô chạy như điên ra khỏi lớp. Đây là lần đầu tiên cô trốn học. Cô cố tình ngồi sau một gốc cây to, xa nơi mà họ vẫn thường ngồi. Đã 2h chiều, cô đã ngồi như thế không biết đã bao lâu. Suy nghĩ rất nhiều, nhớ lại rất nhiều. Vui rồi lại buồn. Rồi cậu cũng cô, ngồi trên chiếc ghế cũ, chờ đợi. Cô chỉ ngồi nhìn, chỉ vài ngày không gặp cậu tìu tụy trông thấy. Cô rất muốn chạy ra ôm lấy cậu, nhưng cô không thể. Biết nói gì đây, sẽ ra sao nếu cậu nói cậu không quay về. Nước Mỹ khoảng cách xa cả một đai dương. Trong lòng hỗn loạn, chỉ biết trốn tránh. Cậu đã đi vào thế giới của cô, đã trở thành một phần trong cuộc sống. Nếu đột nhiên cậu biến mất, cô thật không chịu đựng được. Bây giờ cô mới biết với cô cậu quan trọng đến mức nào. Nhưng thế đã kéo dài một tiếng. Đột nhiên cậu đứng bật dậy, vội vã đạp xe, dường như đó là hướng về nhà cô. Cô lại ngồi như thế. Bỗng nhiên cô nghe tiếng ồn ào, tiếng la, tiếng bước chân đang chạy và cả tiếng xe cứu thương. Tim cô bỗng đập nhanh, cảm giác cô tệ. Cô chạy nhanh ra đường. Trước mắt cô, cậu nằm trên đường người bê bết máu. Cô dường như ngừng thở, mọi thứ cô sầm đóng lại. Tỉnh dậy cô lao đi tìm cậu. Cậu nằm trong phòng đặt biệt. Bác sĩ đang nói chuyện với ba mẹ cậu:
- Cậu ấy đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng do vết thương ở đầu nên sẽ có thể có một vài di chứng về sau. Cộng thêm khối u trong đầu cần nên phẫu thuật gấp nếu không rất nguy hiểm.
Cô điếng người: khối u? Đó là nguyên nhân cậu ấy đi mỹ gấp như thế phải không? Nước mắt rơi, không hiểu vì sao cứ rới, cô thấy mình đã phạm một sai lầm mà chính cô sẽ mãi mãi không thể tha thứ cho bản thân. Sao cô không nghe cậu giải thích chứ? Cô đã nói nếu cậu làm cô rơi nước mắt cô sẽ hận cậu cả đời. Bây giờ xem ra người đáng hận nhất chính là bản thân ngu ngốc, yếu đuối của cô.
Phòng vắng, nhìn cậu nằm đó, tim cô đau nhói.
- Này cậu tỉnh lại đi, mình sẽ nghe lời cậu tất cả, mình sẽ ăn rau, cười nhiều hơn, kẹp chiếc kẹp của cậu tặng mỗi ngày, cậu muốn đi đâu cũng được mình sẽ chờ cậu cả đời.!Hic... hic.
- Nước, nước!
- Bạn gì ơi lấy cho mình nước!
- Cậu tỉnh rồi, cám ơn thượng đế! - Quay lưng tìm nước nhưng có gì không đúng, cô như chết đứng: Bạn gì ơi sao?
Cô dùng hết sức thét to:
- Bác sĩ!
Bác sĩ nói chấn thương mạnh cộng khối u, cậu đã mất trí nhớ trước kia. Mẹ cậu ôm cậu khóc nức nở. Nhưng cậu dường như không nhận ra ai. Cậu luôn muốn được sự quan tâm chăm sóc từ ba mẹ. Nhưng không ngờ lại trong hoàn cảnh như thế này. Thật trớ trêu mà! Cô chỉ dám nhìn cậu từ xa rồi khóc. Cậu không nhận ra cô nữa rồi. Mãi mãi không.
Chỉ một ngày sau khi cậu tỉnh dậy, ba mẹ nhanh chóng làm thủ tục đưa cậu đi Mỹ. Hôm cậu đi, có một người ngồi ngoài công viên một mình. Chỉ nhìn lên bầu trời. Chiều xuống cuối cùng cô cũng đứng dậy đi về. Cây lá hỏi nhau:
- Bạn có thấy cô ấy có khóc không?
- Không biết nữa! mưa to quá! mình không nhận ra đâu là nước mưa, đâu là nước mắt..
Tay còn cầm chặt chiếc kẹp màu hồng.
- Mình xin lỗi cậu, mình không mong cậu tha lỗi cho mình, vì chính mình cũng không thể tha thứ cho bản thân. Mình chỉ mong một điều cậu hãy khỏe lại và sống cho thật tốt. Thượng đế! con xin cam lòng chấp hết mọi đau khổ, xin người hãy cho cậu ấy hạnh phúc!
***
GẶP LẠI
- a lô!, Duy nghe!
- Này, giờ này mà cậu còn chưa cô nửa hả? Giám đốc sẽ giết cậu đấy! - Đầu dây hét lớn.
- Nè! Cậu nói nhỏ thôi, mình thủng màng nhĩ rồi nè!
- Hôm nay chúng ta sẽ gặp khách mời quan trọng, thảo luận cho buổi thu hình ngày mai, cậu đọc tài liệu chưa?
- Hihi, hôm qua nhiều việc nên chưa đọc, mình sẽ tranh thủ đọc!
- Trời ơi cô hai! Bó tay cô luôn, sẵn để mình nói sơ. Anh ấy là giảng viên đại ưu tú chuyên ngành kinh tế ở Mỹ, và tác giả nổi tiếng của cuốn sách Cô gái trong giấc mơ! nổi tiếng gần đây đó!
- À mình có nghe nói về cuốn truyện đó nhưng chưa đọc.
- Thôi đi nhanh lên, 15 phút nữa bắt đầu họp rồi!
- Biết rồi mình gần tới thang máy rồi đây!
Thời gian trôi nhanh, bảy năm rồi còn gì. Tất cả đã thay đổi, và điều ngạc nhiên nhất chính là sự thay đổi ở bản thân cô. Cô trở nên hòa đồng hơn, cười nhiều hơn. Cô đã trở thành một MC, tóc cắt ngắn, nhưng lúc nào cũng cài chiếc kẹp màu hồng, trừ những lúc ghi hình thì cô sẽ không bao giờ tháo xuống. Nhớ ngày cô nhất quyết đăng ký nguyện vọng khoa truyền thông, ba cô giận đên tím mặt. Hôm đó cô đã khóc, lần đầu tiên cô khóc trước mặt ba mẹ. Sau đó ba cô chỉ thở dài rồi quay đi.
Bóng ai đang lướt qua, cô đứng lại. Cảm giác quen thuộc: Có phải là anh?
Cô chạy theo thì bóng người đã vào thang máy. Tầng 8, cô lấy hết sức, chạy như điên lên tầng 8, cô không biết là mình đã chạy như thế nào. Mở cửa bước vào, đúng là anh thật rồi.
- Xin giới thiệu đây là Thanh Duy, MC ưu tú của đài chúng cô. - Giám đốc giới thiệu. - Còn đây là giảng viên và nhà văn ưu tú, Phong Tuấn.
Thấy cô như người mất hồn, giám đốc giục cô.
- Hân hạnh được gặp anh. - Cô hoàn hồn.
- Hân hạnh gặp cô. - Anh mỉm cười nói.
Không biết đây là cái cảm giác gì nữa? Anh trước mặt cười nói vui vẻ nhưng không nhận ra cô. Cô vẫn tưởng mọi chuyện đã qua. Cô có thể đối diện khi gặp lại anh. Vẫn tưởng thời gian sẽ chữa lành vết thương, nhưng cô sai rồi. Có những vết thương rách da chảy máu dẫu có đau nhưng qua thời gian sẽ lành. Nhưng cũng có loại vết thương không sưng không tấy, dường như vô hình nhưng mỗi khi chạm vào nó lại nhói đến tận tim làm cho con người ta đau đớn đến nghẹt thở, tưởng không đau nhưng lại rất đau, và khi đã đau thì đau đến tận xương tủy. Anh đã thật sự trở thầy giảng viên, giỏi hơn cả sự mong đợi. Còn là một nhà văn trẻ nổi tiếng. Cô nợ anh một nguyện vọng.
- Xin hỏi anh, từ nguồn cảm hứng nào mà anh viết nên của tiểu thuyết Cô gái trong giấc mơ ?
- Đó thật sự là người con gái trong giấc mơ của tôi. Tôi thường mơ thấy một cô gái với mái tóc dài và cài chiếc kẹp màu hồng. Nhưng đó chỉ là hình ảnh mơ hồ không rõ!
Mọi người dường như rất thích thú.
- Được biết anh là giảng viên ngành kinh tế ở Mỹ, cơ duyên nào mà anh lại trở thành một nhà văn?
- Nhiều năm trước tôi đã gặp tai nạn và quên đi ký ức trước kia. Một ngày tôi tình cờ phát hiện trong số đồ cũ của cô có tập hình vẽ lớn. Trong đó chỉ có duy nhất một bức ảnh, nửa bên gương mặt của một cô gái, cô ấy có một mái tóc dài và kẹp một chiếc kẹp màu hồng giống như cô gái trong mơ của tôi vậy. Bên dưới hình vẽ có đề dòng chữ: Hứa với em là anh sẽ trở thành thầy giáo, để em thực hiện một nguyện vọng của anh. Đến lúc đó thì tôi tin chắc rằng cô gái ấy là một phần ký ức của tôi. Tôi quyết định viết về những giấc mơ khi tôi mơ thấy cô ấy!
Những lời anh nói làm cổ họng như nghẹn lại, cảm giác rất hỗn loạn? Rất rất vui, nhưng lại rất rất đau. Cô muốn chạy đến nói rằng là em đây! Cô muốn cho mình một cơ hội. Có lẽ anh sẽ tha thứ cho cô!
- Đúng là câu chuyện ly kì. Các nhà báo xôn xao.
- Xin hỏi anh về vấn đề riêng tư được không vậy!?
- Được thôi, nếu nó không quá riêng tư! - anh mỉm cười.
Dưới khán đài cũng vang lên tiếng cười!
- Trong một bài phỏng vấn anh đã từng nói có một người bạn gái tri kỉ đã chăm sóc và cùng anh vượt qua lúc khó khăn nhất trong cuộc đời phải không?
- Phải!
- Vậy xin hỏi đó có phải là vợ tương lai của anh không?
- Ai mà biết được chuyện tương lai, nhưng nếu tôi kết hôn sẽ mời các vị có được không?
Mọi người lại bật cười!
Buổi phỏng vấn lại tiếp tục, chỉ riêng ai đó như người không tồn tại: Em đã muộn rồi phải không anh? Những lúc anh đau khổ nhất em không bên cạnh anh. Cô ấy xứng đáng với anh hơn em..
- Kết thúc buổi trò chuyện hôm nay, xin mời anh phát biểu đôi lời!
- Hôm nay tôi rất vui khi trò chuyện cùng các bạn. Tôi cũng muốn tuyên bố rằng đây là cuốn tiểu thuyết đầu tiên và là cuối cùng tôi viết...
Mọi người xôn xao. Anh nói tiếp:
- Vì tôi nghĩ cô gái trong giấc mơ là nguồn cảm hứng duy nhất của tôi. Tôi hy vọng sẽ gặp lại cô ấy ở thực tại dù chỉ một lần. Cám ơn các độc giả đã luôn ủng hộ tôi. Và cảm ơn các bạn đã dành thời gian quý báo cho tôi ngày hôm nay, xin chân thành cảm ơn!
Anh bước đi, để lại bóng lưng kiên định, chính chắn của người đàn ông trưởng thành. Anh hãy hạnh phúc nhé !anh hạnh phúc em cũng rất hạnh phúc...
Theo lịch ngày mốt anh quay về Mỹ, để tỏ lòng hiếu khách, giám đốc đã cử luôn một MC như cô làm hướng dẫn viên, dẫn anh tham quan thành phố.
- Chào anh.
- Chào cô
- Hôm nay anh muốn đi đâu?
- Nơi nào thoải mái dễ chịu là được, tùy ý cô
Cô cũng không thích những nơi xa hoa, gò bó. Nên dẫn anh đi khu chợ đêm.
- Anh thấy thế nào?
- Được lắm.
- Anh đói không?
- Ừ, chiều tôi chưa ăn, nên cũng đói.
- Vậy ăn phở nha!
- Hai tô phở đăc biệt, một tô không bỏ bò viên!
- Tôi cũng không ăn bò viên!
- Thì tô đó là của anh!
- Sao cô biết cô không ăn bò viên? - Anh tròn mắt ngạc nhiên hỏi.
- À, do giám đốc nói, phải tìm hiểu sở thích của anh, không làm anh phiền lòng. - Cô lúng túng trả lời.
- Thôi anh ăn đi không thôi nguội sẽ không ngon!
Cô làm sao không biết anh không thích bò viên chứ! Mà không đúng anh không thích những loại có hình tròn. Anh nói chúng làm anh chóng mặt. Cô đã cười suốt tuần vì chuyện đó. Còn nhớ một hôm, cô mua đồ ăn sáng cho anh là một cái bánh ngọt hình tròn, anh đã không ăn. Cô thấy thế liền nhớ ra. Thế là cô cắn một miếng rõ to. Đưa anh rồi nói:
- Nè, hình mặt trăng khuyết rồi đó, được chưa?
Anh mỉm cười nhìn cô.
- Cậu cũng lắm trò, nhưng mất vệ sinh quá!
- Vậy thôi mình ăn hết luôn cho!
- Hông, đây là bánh tình yêu của mình, không đưa
Thế là họ cứ giành nhau chiếc bánh.
- Chúng ta đi dạo theo con phố này nhé
- Được thôi!
- Nè, cô có bạn trai chưa? - Anh hỏi làm cô chết lặng.
- Chúng tôi chia tay rồi, vì sự yếu đuối của tôi.
- Xin lỗi nhắc đến chuyện buồn của cô.
- Không sao, chuyện lâu rồi!
- Tại sao anh muốn gặp cô gái trong mơ?
- Cho dù trước đây có xảy ra chuyện gì tôi cũng muốn gặp cô ấy một lần xem cô ấy như thế nào, chắc lúc đó tôi phải yêu cô ấy nhiều lắm, nên khi mất trí, chỉ nhớ nổi một mình cô ấy thôi! - Anh phì cười.
Cô giấu khóe mắt đã rưng rưng:
- Tôi tin anh nhất định sẽ gặp được!
- Tôi thấy cô kẹp một chiếc kẹp màu hồng dễ thương, bên kia bán nhiều kẹp quá, tôi mua tặng cô một chiếc làm kỷ niệm nhé
Anh kéo tay cô đến quầy kẹp.
- Tôi thấy cô rất hợp với màu hồng nhất, chiếc màu hồng này nhé. - Nói xong anh cài lên tóc cô. Cô rất vui, rất vui. Nhưng vờ nói:
- Anh tặng tôi ngại lắm.
- Có gì đâu khi nãy cô đã dành trả tiền phở rồi còn gì, lại mất cả buổi cô đi với tôi. Cô không nhận tôi sẽ buồn đấy!
- Tôi nhận vậy!
Chỉ cần như thế cô thật sự mãn nguyện rồi.
Cô tiễn anh về khách sạn.
- Mong rằng sao này sẽ có cơ hội gặp lại cô
- Tôi cũng vậy! Lúc trưa có một người hâm mộ đến đài nhờ chuyển đến anh món quà này! - Cô vừa nói vừa lấy trong túi ra một chiếc hộp xinh xắn.
- À, thật cảm ơn! Mai 8h sáng tôi bay rồi, Tạm biệt cô!
- Tạm biệt.
***
Mọi chuyện rồi sẽ qua, phải không anh?
Trên máy bay thật buồn anh tìm trong túi quyển sách đang đọc dở thì chợt thấy món quà hôm qua. Một hộp nhỏ được gói bằng bìa màu hồng rất dễ thương.
- Chắc là của một cô bé nào đây! - Anh nghĩ thầm.
Anh mở ra, bên trong là một bức hình một nam sinh và một nữ sinh ngồi tựa lưng vào nhau, nhưng thật tiếc là chụp từ phía sau không nhìn rõ mặt. Còn có một chiếc kẹp màu hồng xin xắn và một tấm thiệp:
Em rất vui vì anh đã khỏe trở lại. Tuy rằng anh không còn nhớ em nhưng có một điều là những ký ức đẹp sẽ mãi mãi tồn tại. Đừng tìm cô gái trong giấc mơ nữa, là kí ức không nhớ được thì hãy quên đi. Hãy tạo ra những ký ức tươi đẹp mới, và trân trọng người con gái bên cạnh anh. À! nguyện vọng em nợ anh đã thực hiện rồi nhé! Còn anh thì vẫn nợ em một nguyện vọng đó. Chắc anh quên rồi! Không sao! em tin là anh sẽ làm được. Nguyện vọng của em là anh hãy sống thật hạnh phúc anh nhé! Tạm biệt!
Tim anh bỗng nhiên đau nhói, nhìn tấm hình cùng chiếc kẹp đầu anh bỗng nhiên đau quá. Những hình ảnh rời rạc, từng chuỗi, từng chuỗi hiện về! Nhân viên y tế chạy đến dìu anh vào phòng đặc biệt. Anh ngất đi. Khi tỉnh lại đầu không còn đau nữa. Anh cảm thấy thông suốt và minh mẫn đến lạ thường. Bức màng đen trong đầu không còn nữa. Từng hình ảnh hiện lên rõ ràng. Anh đột nhiên nở nụ cười.
- Em giỏi nhất là việc xây tường, anh đợi xem bao lâu nữa bức tường đó sẽ sập. Cô bé ngốc của anh!
Ai đó lại ra công viên ngồi. Rồi chỉ thơ thẫn nhìn lên bầu trời.
- Anh đã đi rồi.. Em tưởng em sẽ quên được mối tình này, nhưng nó sâu sắc quá anh ạ. Em không buông được. Nhưng em thà chọn sống chung với nó còn hơn chấp nhận quên anh. Dầu có đau nhưng thật sự đã rất hạnh phúc. Khi anh hôn mê, em đã nói nếu anh tỉnh lại em sẽ làm tất cả vì anh, dù anh có đi đâu thì cả đời này em vẫn chờ. Em mãi mãi chờ!
Cô gái lấy ra chiếc kẹp màu hồng rồi lại cài lên tóc. Cô đứng dậy nhìn lên bầu trời!
- Hôm nay trời thật đẹp! - Cô nói.
- Đi nhanh đi anh, trời sắp mưa rồi đó, anh không thấy đám mây đen to đùng đằng kia sao! - Một đôi tình nhân vội vã lướt qua.
Cô bật cười thành tiếng! Cười chính mình.
Nhìn lên bầu trời và hỏi: Rồi sẽ qua hết phải không anh?
Theo Truyenngan.com.vn

Trao đổi thông tin

Quý khách có thể dùng mẫu bên dưới để trao đổi thông tin với chúng tôi.

Authenticate image

Vui lòng nhập vào thông tin phía trên để trao đổi

Các tin khác

Quản lý tài khoản

Trợ giúp

Giới thiệu