Trở về trường trong một ngày nắng tháng tư bỏng rát, chân em chầm chậm bước trên từng viên gạch đã ố màu cũ kĩ, tay nhặt nhạnh cánh phượng rơi bên hiên vắng, bất giác nở một nụ cười thật khẽ.
Em đang đứng đây, giữa khoảng trời mà em đau đáu thương nhớ, giữa khoảng trời chất chứa biết bao kỉ niệm thời xuân xanh.
Lớp học ngày xưa đang im lìm ngoan ngủ, em he hé mắt nhìn. Kìa, có ai đó đang mỉm cười với em. Là bạn em, lũ bạn của một thời ham chơi nông nổi.
Bác trống trường nằm yên chậm rãi thở. Một mùa chia tay nữa lại đến, có lẽ bác cũng đang buồn vì sắp phải chia tay một lứa học trò. Ngoảnh lại, từng mẩu kí ức hiện lên, vẹn nguyên và tinh khôi như màu áo học trò.
Ngày ấy, của em. Của thầy cô và bè bạn.
Ngày của sự chia xa…
Những ngày cuối cùng của tuổi học trò, bài vở chất dồn nhưng tâm hồn em lại lưu lạc ở nơi xa xôi lắm. Em cứ buồn hoài thôi. Em lo lắng rằng sau này trên muôn vạn nẻo đường xuôi ngược, biết bao giờ mới gặp lại chúng bạn? Rồi ở nơi phố thị phồn hoa, có bạn bè mới, cuộc vui mới, liệu có ai còn ngóng trông về những kỉ niệm xưa cũ?
Ngày chia tay, bạn bè trao nhau những vòng ôm thật chặt, gửi tặng nhau những lời chúc thành công. Nói với nhau rằng cười lên, đừng khóc, xấu bây giờ ấy vậy mà mắt đứa nào cũng nhòe nhoẹt nước.
Trời vào hè, nắng chói chang nhưng vẫn không sấy khô được nước mắt em trong ngày hạ cuối. Từng giọt, từng giọt long lanh, mặn chát. Em đưa tay quệt nhanh hàng nước mắt lăn dài trên má, cứa đau làn mi nhưng vẫn không sao ngăn mình thôi nức nở.
Em đứng trên cao, thả hồn theo muôn ngàn gió. Ngày xưa, cũng chính nơi này em và bạn bè đã cùng nhau thả ước mơ bay.
Tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Suỵt. Chậm thôi. Khẽ thôi.
Nghe thấy gì không em? Tiếng cười giòn tan nơi hành lang hun hút gió. Tiếng kỉ niệm đang khẽ ru em về những ngày xưa.
Em cười khi soi mình vào kỉ niệm. Nhưng lại có một lớp sương mỏng phủ lên hàng mi. Em đang khóc đấy ư? Ừ, em vừa cười, rồi em lại khóc ngon lành đấy. Em khóc vì tiếc nuối những ngày tháng đã qua, tiếc nuối những kỉ niệm không bao giờ quay trở lại. Em đưa tay ra, muốn nắm lấy ngày xưa, thật chặt, thật gần.
Nhưng tất cả…xa rồi.
Thường Đỗ