Cổ tích có thật
2016-12-26 15:49:20
Hắn sinh ra ở vùng quê khô cằn của cái huyện nghèo nhất tỉnh Quảng Ngãi nắng cháy. Có lẽ vì thế mà nhìn hắn cũng khô cằn từ đầu tới chân, người cao mà thân hình lại ốm nhách, da ngăm đen như cột nhà cháy. Đã vậy hắn còn mang một cái tên chỉ nghe thôi là đã thấy sao mà y chang như cuộc đời hắn, như mảnh đất mà hắn sinh ra. Khan, hắn hận cái tên này lắm, hận mấy thằng cha ở phòng dân số xã lúc làm giấy khai sinh không biết vô tình (hay cố ý) thế nào lại đánh rơi mất chữ “g”, làm cho hắn chết luôn với cái tên nghe chẳng muốn uống nước. Nhiều khi hắn ngước mặt lên trời thầm trách ông Trời sao mà nhiều bất công với hắn. Hắn trách vì nghèo đã đành, đằng này còn cho hắn không được bình thường, vừa cao, ốm đã vậy còn không được mạnh mẽ, nam tính, mấy đứa trong xóm cứ gọi hắn là õng ẹo, đứa nào ác ồm hơn thì gọi bằng cái tên mà chỉ nghe thôi hắn đã muốn cắn lưỡi chết quách cho rồi - pê đê. Mà hắn đâu phải như vậy, chỉ tại vì hắn cao mà tay chân lại mất cân đối (dài quá khổ) nên cứ lóng nga lóng ngóng mất kiểm soát, thành ra hơi “ẻo” một chút thôi chứ hắn nghĩ hắn cũng bình thường. Nhưng đó chỉ là hắn nghĩ vậy thôi, chứ mấy đứa trong xóm chẳng đứa nào thèm chơi với hắn, mấy thằng con trai sợ chơi chung rồi lây luôn căn bệnh của hắn, còn tụi con gái thì chẳng chịu cho chơi chung, vì hắn có biết chơi búp bê, banh chuyền đâu.
Bạn bè ở quê không có đã đành, đến khi lên Sài Gòn học cao đẳng hắn cũng chẳng có lấy nổi một đứa bạn thân. Cuộc sống của hắn chỉ là sáng lên trường và thui thủi ở một góc cuối lớp, chiều về phòng trọ một mình, ăn một mình, ngủ một mình, nhiều khi muốn nhậu cũng chỉ một mình (nghĩ lại rồi thôi), cái phòng bé tí chỉ kê nổi cái giường mà từ khi hắn ở lại rộng hẳn ra (vì có nhiêu đồ đâu). Hắn thấy cô đơn nhưng không buồn, hắn tự an ủi những phù phiếm xa hoa ở cái thành phố này không hợp với hắn, không hợp với một thằng con nhà nghèo. Hắn sống chỉ để nuôi mộng sau này ra trường hắn sẽ về quê đổi đời, làm một cái gì đó kiếm ra nhiều tiền, thật nhiều tiền để nhà hắn thoát nghèo, để ba mẹ hắn khỏi thức khuya dậy sớm nai lưng ra làm mướn cho người ta mà lương chỉ ba cộc ba đồng, chỉ đủ mua bó rau với con cá ăn qua bữa chiều. Rồi hắn ước... không biết đến bao giờ?
Hắn hay tha thẩn trong công viên những buổi chiều tan học, nghĩ cảnh về phòng trọ một mình là đã ngán tới tận cổ, hắn ngồi đó nhìn người ta tập thể dục, nhìn mấy đứa con nít chơi lò cò, nhìn mấy cặp tình nhân vắt chéo chân lên nhau mà hai tay chẳng chịu để yên một chỗ, nhìn dòng xe chạy nườm nượp ngoài đường như cắt cửi, từng dòng người như mờ nhòe trong mắt hắn... mọi thứ đều chỉ lướt qua như một cuốn phim quay nhanh, không hình không dáng. Bỗng nhiên hắn thấy đoạn phim dừng lại, mà không, chỉ là một chi tiết trong đoạn phim của hắn rớt ra khỏi cảnh phim. Hắn vội vàng đứng dậy chạy ra giữa lòng đường đông đúc xe cộ, nơi có cô gái đi xe SH vừa bị một người đàn ông va phải rồi đi luôn, đi được chục mét còn quay đầu lại quăng thêm một câu: “Mù hả mày?”. Hắn đứng đó, lắc đầu rồi dìu cô gái đứng lên, phụ cô dắt chiếc xe nặng hơn cả trọng lượng hai người gộp lại vào sát trong lề. Cô đi trước hắn vài bước, cố kéo cái chân cà nhắc lê từng bước nặng nhọc đến ghế đá như một cực hình. Hắn tất tả chạy đến kéo ống quần cô lên, vết chân lúc ngã xe giờ đã bắt đầu tấy đỏ và sưng lên, rồi chẳng thèm hỏi lấy một câu, hắn tất tả chạy đi mua cái khăn, mua thêm cục đá lạnh về chườm vào vết thương của cô gái. Hắn cứ giữ như thế một lúc lâu, đến khi cô gái nhỏ nhẹ nói.
- Cảm ơn bạn, mình đã bớt đau rồi, bạn có thể bỏ ra rồi đó!
Hắn bối rối tự nhiên thấy mình vô duyên lãng xẹt, nãy giờ cứ cầm chân người ta mà chưa được sự cho phép, hắn ngượng ngùng tính xin lỗi cô, nhưng vừa đúng lúc ngẩng đầu lên để nói câu đó hắn bỗng dưng im bặt, miệng và lưỡi như dính chặt vào nhau, còn trái tim thì không chịu ở trong lồng ngực mà lại nhảy lên sát tai hắn, đập từng tiếng nghe to như tiếng trống trường. Cô đẹp, đẹp thật! Nãy giờ hắn không để ý để rồi bây giờ cứ ngồi đó nhìn cô như một thằng ngốc, hắn nghĩ lại mình, rồi hắn nhìn cô, rồi hắn lại ước... (chỉ ước thôi mà). Đến khi tiếng nói của cô cất lên một lần nữa hắn mới tỉnh giấc mộng.
- Cảm ơn bạn thật sự.
Hắn như người mất hồn: Ờ, có gì đâu, chỉ thấy có người gặp nạn thì giúp đỡ thôi mà. Cô lại nói - Nhưng đâu phải ai cũng tận tình như bạn, mua khăn, mua đá về chườm chân cho mình, hắn lại: Ờ, tại thấy nó sưng (lãng xẹt, lý do gì nghe kỳ cục). Rồi như nhớ ra điều gì hắn quay qua nói xin lỗi với cô.
- Vì điều gì?
- Vì chưa xin phép mà dám cầm chân.
Cô cười, nụ cười như tỏa nắng cả một góc công viên đang dần bị bóng tối nuốt chửng, hắn cũng cười.
- Mình tên Linh, còn bạn?
- Khan, cứ gọi mình là Khan.
- Nghe giống tên nước ngoài quá nhỉ?
Tự nhiên hắn thấy vui, lần đầu tiên trong đời có người nghĩ tên hắn không khô khan như chính cái tên của nó. Rồi những câu chuyện cũng bắt đầu từ đó, tự nhiên hắn thấy thật thú vị và dễ chịu khi nói chuyện với cô, hắn ngồi đó miên man về cuộc đời hắn, hắn kể cho cô nghe những điều mà chưa bao giờ hắn nói với ai, câu chuyện cứ thế như vô tận, hắn thấy thoải mái khi có người hiểu được hắn, và chịu chia sẻ với hắn. Cô cũng kể, kể rằng cô đang buồn chuyện tình cảm, rằng cô sắp đi du học, rằng cô vừa cãi lộn với cha mẹ. Cũng lạ, hai con người chẳng quen biết gì nhau vậy mà lại có thể kể cho nhau nghe tất cả mọi thứ, thân quen và tình cảm cứ như đôi bạn tri kỷ. Trời càng về khuya nhưng đâu đó trong công viên vắng có hai tâm hồn lạc lõng vẫn đang bắt nhịp lẫn nhau. Cuối cùng, cô đứng dậy ngỏ ý xin phép đi về, hắn cũng đứng dậy, ngó đồng hồ lớ ngớ. Cô hỏi quên gì, hắn trả lời quên cả thời gian, không ngờ muộn vậy. Cô cười, nói tạm biệt rồi dắt xe đi, nửa chừng như sực nhớ ra điều gì cô quay lại.
Hắn sẽ chờ, bởi hắn biết hắn không thể sống thiếu cô... (Ảnh minh họa)
- À, bạn cho mình số điện thoại đi, mình muốn cảm ơn.
- Thôi, mình đã nói không sao mà, ơn nghĩa gì.
- Thì bạn cứ cho đi, mai mình sẽ gọi, muốn đãi bạn một cái gì đó, không làm phiền bạn đâu mà sợ.
- Ờ...
- Đi mà!
- Uhm, mà... ờ..., thôi, 09...
Tối đó hắn không ngủ được, bâng quơ không biết vui vì vừa làm một việc tốt hay vui vì đã quẳng được gánh nặng chất chứa trong lòng bấy lâu, hay là vì nụ cười tỏa nắng của một ai kia. Người đâu mà cười đẹp quá chừng, đẹp đến mức làm người ta ngủ không được luôn - hắn thầm cười một mình, nhớ một mình rồi mang cả những xuyến xao dậy sóng vào trong giấc ngủ.
Và thế là đời hắn thay đổi từ sau cái đêm định mệnh đó. Sau những buổi đi chơi tới khuya, sau những chiều dính mưa tầm tã lạnh thấu xương, sau những lần trốn học đi chơi sở thú và Đầm Sen... hắn đã bắt đầu biết nhớ nhung, biết mong chờ một cái gì đó mơ hồ lắm chưa kịp định hình trong lòng hắn. Hắn tìm câu trả lời trong cái nắm tay lén lút ở ngày thứ 20 quen nhau, trong cách xưng hô “anh, em” đột ngột thay đổi ở ngày thứ 21, để đến ngày thứ 29 hắn bạo gan hôn nhẹ lên mái tóc đầy mùi hương ngọt lịm, và nụ hôn ngày thứ 30 đã đặt cột mốc cho cuộc đời độc thân của hắn, ngày hắn tìm ra câu trả lời, mất một tháng để định nghĩa được chữ “yêu”.
Họ vội vàng yêu, vội vàng trao cho nhau những nụ hôn gấp gáp để cô mang theo sau khi qua bên đó du học. Ba tháng nữa... Tình yêu của họ có những giọt nước mắt ngăn cản từ gia đình cô, những câu mạt sát không tiếc lời dành cho hắn, rằng hắn nghèo, xấu, không có nổi một tương lai ổn định, mà cha mẹ nào muốn con mình khổ chứ. Họ ra sức thuyết phục cô: "Chắc gì nó yêu thương con, cái nó yêu chỉ là đống gia tài kếch xù của nhà này thôi, bỏ đi con, còn nhiều người tốt gấp trăm lần nó. Con có xấu xí gì đâu mà lại chịu làm đóa hoa lài cắm..". Cô đưa tay quệt nước mắt và nói - "Đúng, người tốt thì nhiều nhưng không có ai yêu con hơn chính bản thân mình như anh ấy, ba má đừng ép con". Những cuộc cãi vã như thế chỉ kết thúc khi cô vụt đứng dậy chạy đến nhà hắn, ở đó cô có thể được khóc, được cười hả hê, để được hắn ôm vào lòng dỗ dành như con nít. Hắn hiểu hết, hiểu tất cả nên đâu cần cô phải nói. Đây là lần thứ chín trong vòng chưa đầy một tháng họ rơi vào cảnh này. Người ta nói lửa thử vàng, nên càng cấm họ càng yêu, càng ra sức thuyết phục cha mẹ cô, càng kiên trì chỉ để có một cuộc gặp vào cuối tháng giữa hai bên.
Ngày đó hắn đâm ra sợ sệt đến phát nôn, hắn tranh thủ đi sớm trước cuộc hẹn hai tiếng đồng hồ để tránh tạo ấn tượng xấu, vậy mà thật xui xẻo, một vụ kẹt xe kéo dài làm cho hắn đến trễ tới nửa tiếng. Vội vàng gửi chiếc xe Dream cà tàng ở bãi đỗ, hắn đặt chân vào nhà hàng sang thuộc dạng nhất nhì thành phố với câu xin lỗi chực sẵn trên môi, chỉ một bữa ăn ở đây cũng đủ cho cha mẹ hắn sống đời vương giả một tháng. Nhưng chỉ vừa đi đến cửa vào nhà hàng, hắn bị bất ngờ bởi một màn nước lạnh như băng đập vào mặt hắn, đứng chết trân, hắn nhìn người đàn ông đang cầm trên tay cái ly còn nhỏ vài giọt tong tong, người đàn ông lạ hoắc, có nhầm lẫn gì chăng? Hắn giận điên lên, thiếu chút nữa là nhào tới bóp cổ lão già gàn dở này, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của lão hắn bỗng dưng khựng lại, đôi mắt có lửa như xoáy sâu vào hắn, vừa lạ mà vừa quen. Hắn đứng đó, chẳng biết làm gì, đôi chân nặng như chì chỉ nhấc lên được khi nghe người đàn ông nói.
- Đi theo tôi.
Cái bàn tiệc người đàn ông dẫn hắn tới trớ trêu thay lại có Linh ngồi đó, và không cần hỏi hắn cũng biết người đàn ông này là ai, người lớn đôi khi lại làm khó dễ ta như thế đó. Suốt buổi ăn, hắn liên tục bị tra tấn bởi những câu hỏi về gia cảnh, về kế hoạch tương lai của hắn, mà hắn chẳng có gì, nên đáp lại những câu trả lời chỉ là cái nhìn đăm đăm không có mấy chút thân thiện của hai người lớn tuổi. Niềm động viên duy nhất là cái nắm tay lén lút của cô dưới gầm bàn. Hôm đó, lần đầu tiên hắn đường hoàng chở cô đi chơi dưới sự cho phép của cha mẹ cô.
Họ tiếp tục quen nhau, cha mẹ cô không cấm đoán nhưng cũng không tỏ vẻ đồng ý. Có những hôm cô không ở nhà, hắn được gọi đến để gặp riêng họ, câu chuyện bắt đầu bằng một xấp tiền dày cộp toàn tờ 100 ngàn mà cả đời hắn cũng không mơ nổi, gọi là chu cấp hàng tháng để hắn chi trả cho sinh hoạt hằng ngày, cho cha mẹ hắn ở quê đỡ khổ, hắn lắc đầu, có nghèo khổ thế nào cũng không bán rẻ nhân phẩm, hắn đứng dậy kết thúc câu chuyện bằng một cái chào cúi đầu. Khi khác hắn được gọi tới để thông báo rằng hắn sẽ đi du học, mọi chi phí họ đều lo tất, nếu hắn đồng ý thì chỉ một tuần sau ngày cô đi, hắn cũng sẽ đi, hắn nói để hắn suy nghĩ. Hai ngày sau, câu trả lời được đưa ra là không. Cô buồn lắm, buồn đến phát giận vì cơ hội để hai người được gần nhau mà hắn không chịu nắm lấy. Hắn an ủi cô hết lời rằng hắn không thích đi nước ngoài, rằng hắn sẽ chờ, ba năm chỉ như cái chớp mắt thôi mà, ở đây hắn sẽ tự tìm cơ hội cho mình, rồi hắn sẽ thành công. Nhưng thực ra cô đâu biết hắn từ chối là do có cuộc gặp với người đàn ông có đôi mắt tóe lửa vào ngày hôm qua, ngay tại phòng hắn.
Ngày cô bay, hắn ra tiễn cô từ sáng sớm cho đến khi máy bay mang cô tạm ra khỏi đời hắn một quãng thời gian mà hắn gọi chỉ bằng một cái chớp mắt. Những cái ôm không muốn rời... hắn đi dạo một vòng khắp thành phố, nỗi buồn và nỗi nhớ lẫn lộn. Chán chê, hắn quay xe về lại phòng trọ, tự dưng thấy trống vắng kỳ lạ. Ở phòng, có một người đàn ông đang ngồi chờ hắn, ánh mắt ngó đăm đăm ra đường, tóe lửa.
Điện thoại rung, là tin nhắn của cô: “Máy bay vừa cất cánh được mười phút em đã thấy nhớ anh đến nghẹt thở, thật tiếc khi anh không đi cùng em, ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe và chờ em nhé. Em yêu anh”. Hắn sẽ chờ, bởi hắn biết hắn không thể sống thiếu cô, bởi hắn đã lựa chọn đúng.
Đúng vì đã chọn không đi du học, đó là một cuộc trao đổi, đi vì tương lai của hắn nhưng sẽ mất cô, mà tương lai không có cô thì hắn thà chọn không, rằng cô là tất cả tương lai của hắn.
Không, rằng hắn đã chiến thắng trong trò chơi trao đổi với cha mẹ cô, tiền bạc và danh vọng đổi lấy sự buông tha.
Rằng hắn đã chiến thắng thử thách của hai người họ.
Rằng cha cô đã gặp hắn, đã ôm hắn và gọi là “con”.
Rằng hắn đã trở thành hoàng tử để có thể đường hoàng đứng bên cạnh một nàng công chúa, là cô.
(Sưu Tầm)