Cu Tí
2013-09-04 21:30:18
Cu Tí là cái tên do bà ngoại đặt cho tôi hồi còn bé. Má kể hồi mới sinh tôi ra, tôi nhỏ xíu à nên ngoại kêu tôi bằng cu Tí luôn cho tới tận bây giờ, mặc dù trong khai sinh có tên họ hẳn hoi.
Trên chuyến xe buýt chiều, vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai bà cháu đồng hành cùng tôi. Hai tiếng “cu Tí” luôn được người bà gọi đứa cháu trong suốt cuộc trò chuyện một cách âu yếm. Làm tôi chạnh lòng nhớ ngoại, nhớ lắm!
Nhà tôi chỉ cách nhà ngoại khoảng hơn trăm mét, cứ mỗi lần tôi đi học xa về chưa kịp sang chào ngoại, ngoại đã vội chạy qua, mừng lắm: “Thằng cu Tí mới về đó hả. Tổ cha mày đi cái quên tao luôn hà… về rồi sao chưa qua thăm tao…? ”. Tôi biết, ngoại thương tôi nhất trong mấy đứa cháu vì tôi gầy gò, ốm yếu. Lúc nào ngoại cũng có ý nghĩ làm sao để bù đắp tình thương cho tôi, một đứa trẻ bị người cha bỏ rơi từ khi còn trong bụng mẹ mà đi xây hạnh phúc mới.
Tôi lớn lên trong thiếu vắng tình cha, nhưng đổi lại tôi được má và ngoại yêu thương hết mực. Có gì ngon ngoại cũng giấu mấy anh chị dành phần cho tôi nhiều hơn, khi thì mấy trái ổi, trái xoài khi thì cái bách ít ngoại đi ăn giỗ đâu đó về… Lúc nghe tin tôi đỗ đại học ngoại mừng đến chảy nước mắt. Từ đó ngoại chắt món từng đồng và lo lắng từng ngày, hễ gần cuối tháng lại đem cái bọc tiền gói bên trong lớp vải dày ra đếm rồi mang qua đưa cho má, biểu phụ má lo cho thằng cu Tí. Biết ngoại cực khổ mới kiếm được chút tiền má không nhận thì ngoại lại dỗi hờn…lúc nào ngoại cũng sợ tôi thiếu thốn mà quên mất mình cực khổ!
Tôi thì không thể nào hiểu hết tình thương ngoại dành cho tôi lớn đến nhường nào cho đến một ngày ngoại vật vã trong cơn đau bởi căn bệnh ung thư quái ác mà vẫn gọi “ cu Tí.. cu Tí của ngoại đâu…lại đây với ngoại?”. Tôi cầm chặt tay ngoại mà lịm đi trong đau đớn…nhưng biết làm gì hơn ngoài việc khóc ngất. Ngoại ra đi trong sự tiếc nuối của cả gia đình, với tôi đó là một mất mác lớn nhất từ trước đến nay mà không có gì bù đắp được. Giờ tôi bỗng thèm, thèm được ngoại gọi cái tên cu Tí một cách âu yếm, thèm được ăn trái xoài, trái ổi hay cái bách ít như ngày nào, thèm được ngoại ôm chặt tôi để thấy bình yên trong vòng tay ấm của ngoại…dẫu biết tất cả đã theo cơn gió lạ bay mất…
Hai mươi năm qua, tôi thật sự hạnh phúc khi có ngọại trong cuộc đời này. Dẫu đường đời không hề phẳng phiu để tôi nhẹ bước. Nhưng tôi chưa bao giờ cho phép mình dừng lại. Vì đằng sau những sóng gió tôi đã ơn nặng biết bao yêu thương, những yêu thương diệu kỳ luôn cho tôi niềm tin, mạnh mẽ để vững bước trên đường đời .
Sưu tầm từ Goctamhon.org