Của và người
2013-09-06 09:03:46
Hôm đó nghe anh báo sẽ đi làm về trễ, chị chở con vào siêu thị ăn tối, sẵn mua ít đồ dùng cho cả nhà. Hai mẹ con thong thả ăn uống, nhởn nhơ ở khu vui chơi trẻ em chứ không bị hối về như những lần có anh đi cùng.
Cảm giác thoải mái khiến chị vừa thương vừa giận cái tính “già trước tuổi” của chồng. Chị vui vẻ gọi cho anh: “Anh gần về chưa? Có ăn thêm gì không, để em mua?” và chợt khựng lại trước giọng làu bàu của anh: “Thôi khỏi đi, ăn ở ngoài cho rẻ ”.
Ra tới bãi xe, chị mới hay trời đang mưa tầm tã. Loay hoay mở cốp xe mãi không được, nhớ lúc chiều con trai có leo lên xe vọc phá mấy nút bấm nên chị đổ lỗi cho thằng bé. Rồi chị lại nhớ ra còn cái ví trong cốp. Nỗi lo sợ chạy dọc sống lưng, chị lập cập gọi cho chồng. Anh bực bội: “Gì mà gọi hoài vậy? Về tới nhà rồi nè”... Anh phải chạy đến siêu thị chở con về trước, chị đưa xe vào tiệm sửa. Khi người thợ mở được cái cốp xe, chị bủn rủn tay chân vì cái ví đã biến mất. Toàn bộ giấy tờ tùy thân của chị, cả thẻ bảo hiểm y tế của con đều nằm trong đó.
Hộc tốc trở lại siêu thị rồi ra công an phường để làm giấy báo mất, chị về đến nhà đã gần 21g. Anh chặn chị ngay cổng: “Trong ví có tiền không?”, “Chỉ còn một ít. Em đã lấy gần hết tiền ra bỏ vào túi quần nên không nghĩ sẽ bị cạy cốp”. Anh hậm hực nhắc lại những câu như “đã dặn rồi”, “lần sau nhớ” trong lúc chị lo chuẩn bị mền gối cho con ngủ, đầu váng vất vì dầm mưa.
Chật vật làm lại các loại giấy tờ chưa được bao lâu thì một đêm khác, khi chạy vào bệnh viện chăm em gái mới sinh, chị bị chặn cướp xe. Xui rủi là hôm đó chị đi xe của anh vì lúc đi vội vã, thấy xe anh dựng bên ngoài. Dù đã chuẩn bị tinh thần anh sẽ tỏ ra xót “của” trước, nhưng chị vẫn hụt hẫng khi thấy chồng chẳng tỏ ra lo lắng gì cho “người”. Trong khi người thân và bạn bè của chị, ai nghe chị kể lại nỗi khiếp đảm lúc năm, sáu tên choai choai vây lấy chị trên đoạn đường vắng, câu đầu tiên là hỏi chị có sao không?
Ừ thì chị chẳng có sao, nên anh chỉ tiếc cái xe mới mua gần 30 triệu. Cả anh và chị dường như đều thấy chiếc xe bị mất vẫn lẩn khuất đâu đó trong nhà mình, trong những mâu thuẫn nhỏ không liên quan nhưng phát sinh hàng ngày, trong những “câu chuyện cảnh giác” quanh bàn nhậu của anh, trong cả cái phòng ngủ từ lâu đã hiếm khi nồng đượm gối chăn... Cố nghĩ anh vì trải qua một tuổi thơ nghèo khó nên luôn coi nặng “của” hơn “người”, nhưng chị vẫn không khỏi chạnh lòng...
Chị nhìn chồng ngáy vô tư, bất giác nghĩ: “Có ai ly hôn chỉ vì một chiếc xe không?”.
Sưu tầm từ Dantri.com