Đoạn đường để nhớ

2016-07-21 07:53:14

Đó là lần đầu tiên tôi đợi ở trạm xe và chờ lên xe buýt.

***

Có một chiếc xe tôi thường nhìn thấy, người lái xe là người tôi quen và quý mến. Hẳn rằng tôi sẽ lên chiếc xe mà với tôi nó là quen thuộc, ít nhất là tôi hiểu nó phần nào. Nhưng trong tôi thường có dự cảm, rất nhiều trong số đó đã xảy ra như tôi nghĩ. Lần này tôi tự nhủ, biết đâu trạm xe sẽ có chiếc xe nào khác lạ, và tôi sẽ lên đó thay vì đồng hành với người tôi quen...

Quả thực, đằng sau một hình dáng quen thuộc là một điều đẹp đẽ mới lạ, kỳ thú, và tôi thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, thích người lái xe, và cả chiếc xe ấy nữa. Một thoáng do dự, điều mới mẻ vụt qua trong chớp mắt, nhưng cũng ngay lúc đó, tôi quyết định xách ba lô lên và đi, mà không, là chạy theo chiếc xe bí ẩn lạ lùng ấy.Tôi của khi ấy đã chơi một canh bạc với trái tim mình, một nước đi mạo hiểm bởi quanh mình tôi không thấy đâu được một người đồng cảm. Cũng có hề gì, có lẽ chính sự táo bạo một mình một phách ấy mà cửa xe đã đi rồi lại mở để tôi bước vào.

Đi xe buýt là như vậy sao? Trong tiểu thuyết, trên phim ảnh, đây là trải nghiệm tuyệt vời nếu ta ngồi trên xe với bạn để hàn huyên, với người thân yêu để nếu mệt sẽ có một bờ vai để dựa. Người ta nói ngoài đời đi xe buýt phải chen chúc vất vả lắm, chẳng vui thú gì đâu. Vậy sao người ta vẫn chọn đi xe buýt, tất cả, không trừ một ai chưa từng? Cũng như tôi, mạo hiểm nhưng vẫn cứ lao vào.

Lần đầu tiên đi xe buýt, vui vẻ cũng có, nhưng những cảm giác mệt mỏi, đau khổ và trải nghiệm cũng thật nhiều. Người ta đã quen với chiếc xe và người lên người xuống, cũng từng buồn bã chia xa, vậy nên với tôi cũng chẳng thật niềm nở, nhiệt tình. Nhưng tôi là đứa cố chấp, dù người ta nói gì vẫn cứng đầu đi đến cùng. Chỉ khi có một sự nhàm chán, nhạt nhẽo mà người ta không chịu được... Tôi là đứa không thú vị chút nào, chỉ khiến người ta tò mò trong phút chốc, hiểu ra rồi sẽ chán nhanh thôi. Cái gì phải đến rồi sẽ đến, dù sớm hay muộn, cũng vậy thôi.

Người lái xe từng hỏi, nếu anh ta muốn đi, hay muốn tôi dừng lại, tôi có níu kéo không. Khó nói nhỉ, tôi không muốn xuống xe, nhưng cũng không muốn làm một hành khách mặt trơ trán bóng. Khi người lái xe đánh tiếng, tôi cũng buồn nhưng vẫn còn leo lét một tia hy vọng, bởi tôi còn muốn đi xa hơn nữa. Người ta nói, có đôi lúc bạn không nhất thiết phải tin vào sự thật, hãy tin vào điều bạn muốn tin nếu điều đó làm bạn thấy thoải mái. Nhưng không được nữa rồi, tôi sẽ tin sự giả dối, nhưng hành động phải theo sự thật.

Xách ba lô và bước xuống.

Tôi đang nghĩ gì, cảm thấy ra sao? Tôi không biết.

Khi mới bước chân vào, tôi từng tôn thờ chuyến đi này, nếu phải dừng lại, hẳn bầu trời trong tôi sẽ sụp đổ. Sau một thời gian, tôi biết nó không lớn lao chừng ấy. Nhưng khi đến rồi, một khoảng trời trong tôi thực sự vụn vỡ, dù bên ngoài trời vẫn xanh và nắng vẫn rất trong. Ngày này 14 tháng trước, lần đầu tiên tôi thấy chiếc xe, thấy người lái xe và tôi đã thích. Ngày ấy 1 năm 2 tháng sau, chiếc xe không muốn tôi làm hành khách nữa. Có một điều tôi ân hận, vì đã không có nhiều bức hình lưu giữ những kỉ niệm sẽ mãi xa xôi.

Một chuyến đi nhiều cảm xúc, nó cho tôi nhiều cái lần đầu tiên tôi cảm nhận trong đời. Bước xuống xe rồi, tôi mỏi mệt. Người ta nói phải xách ba lô lên và đi, để trải nghiệm những vui thú cuộc đời. Nhưng giờ bước chân tôi đã chùn xuống. Dù sao vẫn cần một chút thời gian để nụ cười về lại với tôi. Chiếc xe ấy đã đi sẽ không bao giờ trở lại, rồi sẽ có một hoặc nhiều hơn những chiếc xe đến đón tôi. Vậy nên, ngồi đây nghỉ một chút rồi một ngày tôi sẽ lại khăn áo đi tìm “tình yêu”.

Nụ cười thoáng trên môi, vì tôi đã yêu không hối tiếc.

Truyenngan.com.vn

Trao đổi thông tin

Quý khách có thể dùng mẫu bên dưới để trao đổi thông tin với chúng tôi.

Authenticate image

Vui lòng nhập vào thông tin phía trên để trao đổi

Các tin khác

Quản lý tài khoản

Trợ giúp

Giới thiệu