Bạn đã từng đánh tuột một mối tình đậm sâu nào đó mà khi mới bắt đầu, bạn ngỡ rằng đó là định mệnh của mình? Cuộc sống vốn luôn tồn tại những mối tình "gần định mệnh" như thế nhưng trớ trêu thay, khi nhận ra điều đó, chúng ta thường choáng váng và thương tổn rất nhiều, rất lâu.
Rồi bạn sẽ quên thôi, chắc chắn rồi...
Hoặc bạn đang cố gắng quên hoặc đã trải qua. Bạn có nhận ra điều gì ở trái tim trong những ngày tháng đó? Rằng bạn đã vật lộn khổ đau thế nào. Bạn cố gắng rất nhiều, bạn muốn quên và cố quên rất nhiều nhưng không quên được mà càng nhớ nhiều hơn. Thật lạ phải không nhưng bạn có biết lí do thực sự?
Người ta bảo khi yêu, khổ đau tỉ lệ tăng theo chiều hạnh phúc. Hạnh phúc nhiều thì đâu dễ bỏ đi mà không có chút gì tiếc nuối. Cứ thử nghĩ mà xem, chỉ là việc từ bỏ chút nhớ thương với ai đó chẳng dành cho mình và thôi không trò chuyện cũng đã thấy nhớ, thấy tiếc lắm rồi. Huống hồ là cả một quãng đời dành cho nhau, cả một mảng kí ức đẹp đẽ có những chiều cuối thu cùng nhau đi dạo trên con đường ngập lá mà thấy lòng bình yên lại, những buổi hẹn hò trong cái lạnh thấu xương của mùa đông Hà Nội mà vẫn thấy lòng mình ấm áp, những đêm xuân đi cùng nhau trong tiếng người hát hò tất bật thấy lòng rạo rực thứ cảm giác đắm say lạ kì, lại có khi như con trẻ, nắm tay nhau băng qua trận mưa hạ bất chợt ào về...
Những hạnh phúc ấy sao có thể không tiếc nuối khi bàn tay nắm chặt bỗng chới với buông nhau, khi nhịp tim lạc nhau hay khi nhìn vào mắt nhau mà không sao thấy được một trời nhớ thương như những ngày tháng cũ.
Bạn không quên được và cứ mãi vật lộn với nhớ thương chẳng qua vì bạn còn đang tiếc nuối quá nhiều. Ép trái tim mình phải quên trong khi ba phần tư trái tim ấy phủ niềm tiếc nuối là một điều không thể...
Đừng xóa số điện thoại của nhau khi mà có nhắm mắt lại, bạn cũng có thể đọc thuộc làu. Đừng xóa thư từ khi chỉ cần một khoảng tim lắng lại cũng có thể nhớ từng câu từng chữ trong bức thư dằng dặc nhớ thương...
Đừng ném hết những kỉ niệm hiện hữu khi chính bạn chưa thôi nuối tiếc, bạn sẽ không quên được mà trái lại, niềm nối tiếc sẽ càng nhiều hơn, nỗi nhớ sẽ lại bủa vây, thít chặt một vòng luẩn quẩn làm lòng hoang hoải. Bởi vì một khi quên đi thì dù có thấy chút kỉ niệm hiện hữu về nhau, bạn có thể dửng dưng, có thể mỉm cười chứ không tiếc nuối hay đau khổ chứ còn vẫn tiếc nuối thì dù có ném đi tất cả kỉ niệm, bạn vẫn sẽ nhớ thương.
Đừng nóng lòng cũng đừng lo sợ. Hãy mở lòng thật rộng để cơn gió thời gian bào mòn tiếc nuối. Lúc ấy, bạn sẽ quên thôi.
Đừng cố quên khi chưa thôi tiếc nuối, bạn à!
Thường Đỗ