Nhưng với em điều đó lại ngược lại.
Anh luôn bên cạnh em những lúc em cô đơn nhất. Bất kể mưa nắng, chỉ cần em buồn lòng chút thôi nhất định anh sẽ đến bên, bằng cách này hay cách khác, xua tan mọi lo lắng mỏi mệt trong em.Anh không bao giờ bỏ em lại với nỗi cô độc và luôn sẵn sàng đưa tay cho em nắm, dẫn em đi qua những tháng ngày khó khăn nhất của cuộc sống.
Mọi người nói em có phước mới gặp được anh, được anh yêu thương và trân qúy. Ừ thì may mắn khi có người hết lòng với em như vậy. Nhưng em lại thấy ngột ngạt trong chính tình yêu của anh, biết không?
Có những khi em chỉ ước anh yêu em ít đi một chút, thậm chí anh đừng yêu em nữa để trái tim anh có thể dành trọn cho người khác xứng đáng hơn em. Làm sao em có thể đáp trả tấm chân tình của anh khi mà em đã có chốn riêng dành, dù cho chốn đó bây giờ không còn là của em, nhưng em vẫn không thể mở lòng thêm với một ai khác.
Anh yêu em, anh tốt với em, em biết nhưng không phải yêu thương trao đi sẽ có yêu thương đáp lại, trái tim em chật chỗ rồi chẳng còn kẽ nào cho anh, nó cũng quá mỏi mệt rồi chẳng thể nào cưu mang thêm một nỗi yêu thương nào nữa.
Đừng yêu em nữa được không để trái tim anh không phải rỉ máu mỗi khi em nhớ về người ấy. Em biết rồi anh sẽ lại lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt của em, lặng lẽ đóng tròn vai một người đến sau yêu thương đến khờ dại, nhưng tại sao anh không yêu chính bản thân mình hơn, tại sao không tìm cách ngăn dòng nước đang chòng chành trào khỏi khóe? Mắt anh hoen đỏ rồi, có biết không?
Đừng yêu em nữa được không? Tình yêu vốn dĩ là một thứ tình cảm ích kỉ, có lẽ em sẽ mãi chỉ yêu người ấy. Anh có chấp nhận một người luôn mang trong mình một hình bóng khác không? Dù anh có chấp nhận thì em cũng không thể để anh phải thiệt thòi đến thế. Anh tốt, anh xứng đáng với một tình yêu trọn vẹn khác, hơn em.
Đừng yêu em nữa được không để em không phải khó xử nữa. Anh quá tốt với em mà em lại chẳng thể đáp đền, sao lòng không trách khỏi áy náy, đớn đau?
Anh là một người dư thừa cố chấp, ngay từ đầu anh đã biết con đường mình đang đi là đường cụt, sẽ chẳng có ánh sáng nơi cuối con đường đâu vậy mà tại sao anh vẫn can tâm tình nguyện sai?
Là anh thật ngốc hay cố tình không hiểu?
Này anh, đừng yêu em nữa được không, em mệt mỏi lắm rồi, chúng ta mệt mỏi lắm rồi…
Thường Đỗ