Dưới tán phượng hồng

2017-04-10 14:50:12

 Thích một người mà không dám nói đó chẳng phải là ngu ngơ lắm sao? Yêu một người mà không dám nói đó chẳng phải là hèn nhát lắm sao? Nhưng lúc đó tôi lại chọn cho mình sự im lặng hèn nhát ấy...

***
Cô lên lớp thông báo bận họp cho cả lớp nghỉ tiết đầu ngồi tại lớp, tiết sau học bình thường, cả lớp reo ầm lên sung sướng, tôi cũng cười toe, chợt nhớ bài văn với ngôn từ mượt mà,"...mỗi lần bệnh không đi học được, mất bài, tôi tiếc ngẫn ngơ, thương trường nhớ lớp...", "Thương" đám bạn nhiều chuyện với những trò nghịch ngợm thì có chứ tiếc bài thì tôi chắc một điều là "không!"
Sau khi nghe ân huệ cô vừa ban ra, cả lớp nghiêm túc tận hưởng bằng cách râm ran tụm năm tụm bảy trò chuyện, tên Hà ngồi cạnh tôi cũng bỏ qua bàn bên ngồi với nhỏ Hồng. Bàn hai người còn mình tôi, đây là dịp hiếm hoi nằm dài ra bàn mà không bị ăn vài nét mực trên tay. Tôi khoanh tay trước bàn, nằm úp hai phần ba mặt lên tay chỉ chừa đúng hai con mắt nhìn về phía bàn ba dãy bên kia. "Mục tiêu" của tôi đang cặm cụi làm bài gì đó, mái tóc phủ hờ trên trán, đôi mắt nhìn đăm đăm vào tập, lâu lâu cắn bút với vẻ bực bội, khuôn mặt gầy gầy, sóng mũi cao cao, hàng chân mày lưỡi mác rậm đen vắt ngang trán, tôi cực kỳ thích đôi chân mày ấy, mà đúng hơn là, tôi thích tất cả những gì của "Mục tiêu"...
- Qua đây chơi!!
Tiếng nhỏ Hạnh làm tôi ngơ người, đang khoái chí với cảm giác nhìn lén thì nhỏ vẫy vẫy tay (rõ khổ, chắc tại nhỏ thấy tôi đang nhìn về phía đó tưởng tôi nhìn nhỏ nên kêu qua đây mà - "mục tiêu" của tôi ngồi ngay sau lưng nhỏ). Tôi cười lắc đầu, và ngồi yên vị tại bàn làm cho hết công việc nhìn lén của mình.
Tôi mới chuyển trường từ quê lên đây vào lớp 11A này được một tuần nên vẫn chưa quen biết nhiều. Hạnh dĩ nhiên là người bạn đầu tiên, vì chúng tôi học cùng nhau từ năm lớp 7 rồi cấp ba tôi chuyển đi, giờ chuyển về lại. Nhớ ngày đầu biết nhau nhỏ ghét tôi vì một lý do hết sức vô lý: vừa chuyển trường vào lớp tôi nhỏ ngồi gần Thoa, thầy chuyển chỗ nhỏ xuống bàn tôi vì cái tội... cao nhất lớp, không được ngồi gần cô bạn mới mà nhỏ thích nên thành ghét tôi. Vậy mà sau một thời gian chúng tôi là trở thành bạn thân như hình với bóng lúc nào cũng gắn lấy nhau làm bạn bè cứ nghĩ "Ô môi". Người kế tiếp là Hà, tên bạn cùng bàn đáng ghét, cứ thích gây cấn với tôi vì cái chỗ ngồi bé tẹo. Người thứ ba là "Mục tiêu", được giới thiệu qua nhỏ Hạnh vào ngày đầu vào lớp.
Tôi có ấn tượng về hắn ngay ngày đầu tiên, sau khi cất cặp, nhỏ Hạnh dẫn tôi ra hành lang nơi hắn đang đứng làm màn giới thiệu chớp nhoáng:
- Đây là Hoa, bạn Hạnh hồi cấp hai, còn đây là Hùng lớp phó lớp mình đó.
- Chào bạn.
Tôi chào hắn, hắn nở nụ cười thật tươi, sân trường tháng ba nắng đầy trên tán lá, nụ cười hắn đón những tia nắng sớm lung linh, tôi choáng ngợp trong giây phút, thấy tim mình... rung rinh. Phải kìm nén lắm tôi mới giấu cảm xúc đang dâng tràn, nhỏ Hạnh rất hiểu tôi, lơ ngơ một cái thế nào nhỏ cũng nhận ra ánh mắt khác lạ của tôi mà tra hỏi cho tới nơi.
Nghe qua tiểu sử của hắn thì đó là một tên đáng gờm, học giỏi đều tất cả các môn, thi đâu đậu đó, môn nào cũng có thể thi học sinh giỏi được hết. Nhưng có một điều là hắn vẫn còn vô tư lắm, chưa mến ai bao giờ, đó quả là một cơ hội tốt cho tôi. Sau vài phút tôi biết đại khái về hắn như thế, tôi muốn hỏi thêm thông tin từ nhỏ Hạnh nhưng sợ nhỏ tinh ý nhận ra là tôi đang bị sét đánh ngay cái nhìn đầu tiên thì tôi không yên với nhỏ.
Từ hôm ấy vào lớp tôi hay cố tình nhìn xuống bàn Hạnh và xuống bàn nhỏ thường xuyên khi ra chơi năm phút. Hắn là một người dễ gần và vô tư nên ai cũng có thể làm bạn được và chúng tôi là bạn. Tôi và Hạnh lúc nào cũng đi cùng nhau, đi học, đi về, ra chơi. Tôi bắt đầu thấy không bình thường khi cứ sóng đôi cùng nhỏ như thế và chẳng có cơ hội nào để nói chuyện riêng với hắn...
***
Như thường lệ sáng tôi chờ Hạnh ngay ngã ba Đồi Thông nhưng chờ mãi không thấy nhỏ ra, đã trễ giờ nên tôi ba chân bốn cẳng đạp tới trường. Suốt tiết học đầu tiên tôi cứ bần thần không biết nhỏ bị gì mà nghỉ học ngang xương, nhưng tôi đoán tám phần là ngủ quên. Giờ ra chơi tôi ra hành lang nhìn xuống sân trường, nhìn những tà áo dài bay phất phơ trong gió, có nhỏ còn cột tà áo dài lại đứng vòng tròn chơi đá cầu, lâu nay đi đâu cũng có nhỏ Hạnh giờ có một mình cứ thấy vắng vắng.
Đứng nhìn mọi người hồi lâu không ai nói chuyện cũng chán, tôi xuống cầu thang đi ra sân thể dục sau trường. Ngồi dưới gốc phượng già, tôi nhặt một cọng lá phượng khô ngồi quét qua quét lại trên đất cho tới khi chổ ấy nhẵn bóng rồi vẽ vu vơ trên ấy những hình thù không tên. Trời hôm ấy nắng trong, gió nhè nhẹ, chỉ có mỗi mình tôi giữa khoảng sân thênh thang và trên những tán phượng xanh đã điểm xuyết một vài nụ hồng. Tôi hát vu vơ.
"Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu, cành phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám, tuổi chẳng ai hay thầm lặng mới tình đầu..."
Câu hát vừa dứt, tôi bật cười sao giống tôi quá, tự nhiên mới chuyển về trường lại thấy tương tư ánh mắt của hắn. Nhiều đêm tôi nằm mơ thấy hắn chở tôi đến trường, hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tôi đặt vào đó cánh bướm phượng. Giấc mơ, có lẽ là những ước muốn yêu thương trong vô thức, tôi nghĩ về hắn từng ngày, nhìn hắn từng ngày, nên hắn cũng đi vào cả giấc mơ của tôi.
- Hát hay quá ha, mà sao ra đây ngồi một mình vậy.
- Ơ, ....thì có một mình nên ngồi một mình chứ sao.
Hắn đứng sau tôi tự lúc nào, cất tiếng hỏi làm tôi giật bắn mình, ú ớ vài tiếng rồi cũng trấn tỉnh trò chuyện với hắn. Thầm nghĩ "Sao linh vậy không biết, đang nghĩ về hắn thì hắn sau lưng". Hắn vô tư ngồi xuống gần bên cạnh tôi làm tim tôi đập liên hồi, đập nhanh còn hơn tiếng trống trường, "Há chẳng phải là tôi ước một lần được ngồi cùng hắn thế này sao?"
- Hôm nay sao Hạnh nghỉ vậy?
- Hoa cũng không biết, để trưa về ghé vào nhà xem sao.
Hắn ngồi huyên thuyên, nói chuyện với tôi về hắn, về những vấn đề hắn quan tâm, và về cuộc sống gia đình. Tự nhiên hắn nói rất nhiều, đó là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện riêng với nhau, lòng tôi vui như trẩy hội, còn gì hạnh phúc bằng khi được hiểu hơn về người mình mến kia chứ. Gia đình hắn nghèo, nên hắn ráng học, ước mơ làm Bác Sĩ như anh Hai hắn. Hắn hỏi về tôi, tôi cũng kể về giấc mơ Họa Sĩ của tôi. Chung nhau một chữ "Sĩ " và thế là hiển nhiên tôi nghĩ rằng tôi hợp với hắn, một suy nghĩ ngây ngô cho những yêu thương của tôi ấy mà, và tôi nghĩ mình có quyền đó.
Đang ngồi trò chuyện thì tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp, chưa bao giờ tôi thấy trống trường vô duyên đến thế. Tôi sóng bước cùng hắn và không quên ước rằng sẽ mau chóng được đi bên hắn từng ngày. Vừa tới cầu thang hắn ghé vào tai tôi.
"Hát hay lắm á!"
Rồi chạy nhanh lên cầu thang. Tôi cười vì điệu bộ của hắn, sao mà dễ thương quá. Bước từng bước lên cầu thang, sự mến thương trong tôi cũng cao dần như những bậc thang ấy...
Suốt buổi học tôi học hành say sưa vì cũng muốn mình giỏi như hắn. Thế đấy, tuổi mơ của chúng ta có nhiều điều lạ lắm, thích một ai đó, luôn muốn mình vươn lên để bằng người đó, để bước đi chung đôi mà không có những khập khiễn, thua kém.
Tan học, tôi ghé nhà nhỏ Hạnh, nhỏ ra mở cổng trong bộ đồ ngủ, tôi đoán không sai, nhỏ ngủ quên chứ có chuyện gì đâu.
- Hay quá ha, để tui chờ rồi ở nhà ngủ vậy hở, sáng mém tí bị nhốt ngoài cổng.
- Xin lỗi ha, tại tối qua "khóc hu hu" nên sáng ngủ quên.
Nhỏ ghé vào tai tôi trả lời như thế vì sợ ba nghe. Hai đứa ra gốc mận ngồi trên võng tâm sự vừa ăn mận với chén muối ớt thật cay. Nhỏ là thế, hôm nào buồn gì, ghét ai là làm muối thiệt cay mà không báo trước làm có hôm tôi ho sặc sụa vì vị cay xè ấy.
- Lại có chuyện gì à?
- Ừ, hôm qua tui mới biết là tên Long bỏ tui đi yêu con nhỏ lớp 12C, khóc suốt đêm qua...
- Trời, khùng quá, không yêu thì thôi, quên đi, mắc gì phải buồn.
- Tại tui yêu, Long yêu tui lắm, chắc tại con quỷ nhỏ kia tán tỉnh.
- Trời đất, nghĩ vậy mà cũng nghĩ, nó không yêu thì có thiên lôi tán cũng không yêu chứ ở đó mà nói lung tung.
Tôi cự cho nhỏ một trận vì ngồi bênh vực người đã bỏ nhỏ theo đứa khác, nhỏ ngậm ngùi im lặng một hồi rồi khóc hu hu thấy mà thương. Nhỏ Hạnh vốn là người sống nội tâm và yếu đuối, cái gì cũng khóc, trái hẳn tính mạnh mẽ của tôi, ấy thế mà hai đứa lại thân nhau hơn chị em ruột, có lẽ đó là luật bù trừ mà người ta vẫn thường nói. Trò chuyện một lúc rồi tôi về, từng vòng xe lăn bánh giữa trưa nắng chang chang, tôi nghĩ về chút tình cảm mến thương mà tôi dành cho hắn, không biết nó sẽ có trong tôi bao lâu và hắn có thể thích tôi không... Bao suy nghĩ qua nhanh trong đầu, tôi thôi không nghĩ nữa nhìn về khoảng trời xanh, mây trắng phía trước. Đường trưa vắng tanh, tôi hát vu vơ theo từng tiếng cót két của vòng xe về nhà.
Sau một thời gian tôi và hắn trở thành bạn thân, mến thương trong tôi cũng đã có chút bền lâu và đến độ chín muồi, nhưng tôi không dám bày tỏ, cũng không dám kể với nhỏ Hạnh. Trong tôi có một sự dè chừng, e ngại, sợ phải nhận một lời từ chối nên cứ len lén nhìn hắn, đi bên hắn, huyên thuyên cùng hắn trong tình bạn dịu dàng nhất.
Thích một người mà không dám nói đó chẳng phải là ngu ngơ lắm sao? Yêu một người mà không dám nói đó chẳng phải là hèn nhát lắm sao? Nhưng lúc đó tôi lại chọn cho mình sự im lặng hèn nhát ấy, đơn giản là vì tôi vẫn muốn bên hắn mỗi ngày, vì nếu nói ra mà nhận phải một lời từ chối thì ánh mắt nhìn nhau sẽ ngại ngần, xa cách. Và lúc ấy tôi đã chọn giải pháp an toàn cho nhịp đập yêu thương của trái tim tôi.
Ngày tháng trôi qua, bạn mới, trường mới đã trở thành chốn thân quen cũng là lúc phượng nở đỏ rực trước sân, mùa thi về trong từng lớp học, ve sầu tấu lên khúc tình ca gọi hạ về. Mưa bắt đầu giăng đều trên con dốc đến trường. Sáng trời mưa, nhỏ Hạnh đi học không đem áo mưa ướt nhẹp khi ra tới ngã ba, thế là đi về nhờ tôi xin phép dùm. Hôm ấy thầy cho nghỉ tiết ba, tiết tư kiểm tra dặn lớp ôn bài. Trong khi mọi người ngồi trong lớp thì tôi ôm vở ra gốc phượng sau trường, xui cho nhỏ Hạnh là hôm nay có kiểm tra đột xuất lấy điểm bổ sung mà nhỏ lại nghỉ.
Mưa Tây Nguyên thật ngẫu hứng, sáng mưa như trút nước đủ làm cho nhỏ Hạnh về rồi trời lại rực nắng tươi trong. Đang mở tập học bài thì vài giọt nước trên cành phượng rơi xuống ướt loang lỗ nét chữ trong tập. Phản xạ tự nhiên, tôi ngước nhìn lên cao xem ai là "thủ phạm" của giọt nước kia. Chẳng ai cả, chỉ là cơn gió qua, tôi lầm bầm rồi tủm tỉm cười, " Cái giọt nước này, làm ướt tập của tao mạy".
- Lại ra đây ngồi à?
- Ừm, trong lớp ồn quá không học được.
- Mình cũng thế, ra đây cho yên tĩnh.
Lại là hắn, trên tay cũng cầm cuốn tập như tôi. Không biết có cố tình cố ý gì không mà sao lúc nào ra đây cũng gặp hắn, những lần tôi với nhỏ Hạnh ra đây chơi cũng gặp, có khi hắn cũng thích gốc phượng này như chúng tôi cũng nên.
- Xui ghê, sáng mưa nhỏ Hạnh bị ướt nên về giờ lại kiểm tra.
- Không sao đâu, bài này thầy nói cho làm để thay điểm cho bạn nào yếu mà, không làm cũng được.
Tôi bắt chuyện và mừng thay cho nhỏ vì thông tin đó. Từ lúc hắn ra đây, tôi không tài nào tập trung học được, nghe hắn nói là tâm trí cứ để tận trên cành cây, tim thì nhảy hết điệu tango, tới chachacha rồi lại về với điệu slow nhẹ nhàng... Muôn nốt nhạc cất lên khi ngồi bên hắn.
Bất chợt hắn đưa tay lên tóc tôi làm tôi giật mình né ra.
- Lá rơi lên tóc nè!
Hắn đưa lên lá phượng vàng con con, cười thật tươi, lại cũng nụ cười ấy, nụ cười ngày đầu tiên tôi gặp hắn, chứa đầy tinh khôi trong đáy mắt lung linh. Một thoáng bối rối, tôi nhìn bâng quơ chổ khác, nghe ra được dư vị của hạnh phúc khi ai đó đưa tay lên tóc mình.
Chúng tôi ngồi bên nhau học bài thi thoảng nhìn nhau cười bâng quơ một cái. Giây phút bên người mình thích thường qua nhanh hơn thì phải, cả hai hối hả chạy vào làm bài kiểm tra. Tôi nợp bài cuối cùng, thầy thu bài rồi ra khỏi lớp, lúc này tôi mới dở tập ra kiểm tra lại kết quả. Bất ngờ một tờ giấy rớt ra từ giữa những trang mực loang lỗ lúc nãy
"Hoa này, tớ thích cậu, tớ thích cách cậu ngồi vẽ vu vơ trên mặt đất, tớ yêu giọng hát mềm mại của cậu và thích câu nói đầy tinh nghịch của cậu ban nãy" Cái giọt nước này, làm ướt tập của tao mạy". Tớ đã âm thầm thích cậu từ lúc cậu bước vào lớp, tớ vẫn lén nhìn cậu khi cậu quay xuống cười với Hạnh, và tớ nghĩ đã đến lúc nên nói với cậu điều ấy. Tớ đợi cậu nơi gốc phượng sau giờ tan học. Nếu cậu không ra thì chúng mình vẫn là bạn của nhau Hoa nhé! "
Bao mến thương, hy vọng nhưng không dám nói, cứ ấp ủ trong lòng nỗi niềm tương tư, rồi một ngày mới biết người ta cũng dành cho mình một tình cảm như thế, hạnh phúc vỡ òa, yêu thương lan nhanh qua từng ánh mắt, nụ cười, hơi thở rất nồng, tim tôi đập rộn ràng.Tôi muốn quay xuống nhìn hắn, cười một cái để nói rằng tôi cũng mến hắn, nhưng lúc ấy tôi như tượng đá ngồi im bất động nhìn trân trân vào mảnh giấy trên tập, đọc đi đọc lại không biết bao lần.
Cả lớp lần lượt ra về, tôi vẫn ngồi đấy cho đến khi chỉ còn mình tôi trong niềm hạnh phúc đang ùa đến chếnh choáng. Bỗng dưng thấy yêu quá lớp học này, yêu quá dãy bàn ba hắn ngồi, yêu quá cô bạn thân của tôi vì hôm nay nghỉ học nên tôi mới có cơ hội được ...nhận thư tình.
Tôi đứng dậy, đi về phía cầu thang, đi về phía gốc phượng già. Trên cao, trời xanh đang rải nắng vàng, tôi bước đi nhẹ nhàng theo từng nhịp tim yêu.
Theo Truyenngan.com.vn

Trao đổi thông tin

Quý khách có thể dùng mẫu bên dưới để trao đổi thông tin với chúng tôi.

Authenticate image

Vui lòng nhập vào thông tin phía trên để trao đổi

Các tin khác

Quản lý tài khoản

Trợ giúp

Giới thiệu