Em cứ đi đi và bình yên em nhé
2017-03-28 13:57:11
Một mình lang thang trên phố vào một buổi chiều cuối hạ, tôi gặp lại em. Vẫn ánh mắt ấy, vẫn nụ cười ấy nhưng sao tôi thấy xa vời đến lạ. Em lướt qua tôi, trong một khoảng không gian đầy ánh nắng chiều, giữa tiếng hối hả và nhộn nhịp của dòng chảy cuộc đời, để lại tôi nơi này lặng im thả hồn mình về những gì xưa cũ.
Ngày em đến bên tôi giống như một cơn gió nhẹ thoảng qua, nó đến thật nhanh và ra đi thật bất chợt. Em bước vào đời tôi, để cho tôi biết thế nào là những rung động đầu tiên của cái tuổi mười tám. Mười tám tuổi, em là một cô bé ngây thơ, hồn nhiên với những mộng mơ của một thời áo trắng. Mười tám tuổi, tôi là một chàng trai háo hức vào đời với biết bao ước mơ, hoài bão cháy bỏng và một lý tưởng sống không ngừng. Em và tôi đã gặp nhau. Hai con người, hai tâm hồn như đã hòa vào làm một. Để rồi tôi yêu biết bao cái nụ cười ấy, nụ cười đã làm xao xuyến trái tim tôi.
Tôi nhớ những buổi chiều thu ánh nắng tắt dần trên ngọn cỏ, em gục đầu vào vai tôi thì thầm về những điều đôi ta mơ ước, rồi ngẩn ngơ nhìn bầu trời buồn man mác. Tôi nhớ những ngày đông gió kéo về trên từng con phố nhỏ, em lặng im ngồi đếm từng chiếc lá lìa cành. Những kỷ niệm ấy sao mà ngọt ngào đến lạ. Tôi, một chàng trai mười tám tuổi cứ chìm đắm trong tình yêu ấy, chìm đắm trong cái khoảnh khắc có em bên mình. Tôi cứ ngỡ rằng mình là kẻ hạnh phúc nhất thế gian này. Hạnh phúc vì được sống, được yêu và được bên em.
Nhưng cuộc sống vốn nhiều điều bất ngờ và không như ta mong ước. Vào cái ngày tôi vừa tròn mười chín tuổi ấy, một vụ tai nạn kinh hoàng đã cướp đi của tôi một bên chân lành lặn. Tôi trở thành kẻ tàn tật. Từ một chàng trai tràn đầy tự tin và hy vọng vào cuộc sống, tôi trở thành một kẻ vô dụng trong mắt của chính mình. Tôi thờ ơ với cuộc đời, thờ ơ với những người xung quanh... Và cũng trong khoảng thời gian đó, em rời bỏ tôi. Một tình yêu tôi luôn luôn tôn thờ, một tình yêu gần như là lẽ sống của đời tôi, vậy mà tình yêu ấy lại bỏ rơi tôi ngay lúc tôi cần nó nhất. Em nói rằng em yêu tôi, nhưng tình yêu của em cần một sự bảo đảm, cần một niềm tin. Và tôi bây giờ không thể mang lại cho em những niềm tin ấy.
Em ra đi, bỏ lại sau lưng những cảm xúc yêu thương mãnh liệt, những giận hờn vu vơ cùng những mộng mơ dại khờ của một thời tuổi trẻ. Để lại tôi với những hoài nghi về một mối tình đầu mong manh dễ vỡ, về một niềm tin đặt nhầm chỗ suốt những tháng ngày qua. Không có bàn tay em chìa ra nắm lấy, không có nụ cười em sưởi ấm mỗi ngày, tôi hiểu rằng từ khoảnh khắc ấy trở về sau, tôi sẽ phải tự đi bằng chính nỗ lực của mình... Khép chặt bờ mi mong cho mình đừng khóc, để tự hứa với mình rằng: Tôi sẽ quên em.
Giờ đây, tôi là một chàng trai 24 tuổi, lặng im ngắm nhìn em lướt qua trong ánh hoàng hôn đỏ rực, để rồi chợt nhận thấy tim mình trùng xuống một nhịp. Cũng con đường ấy, vẫn hàng cây ấy, tôi nhận ra một chút gì đó thân quen của những mùa thu năm trước. Nhưng giờ đây tôi không chờ em nữa, bởi ở cuối con đường kia tôi đã tìm được thứ mà tôi cần.
Cám ơn em vì những ngày tháng đã xa, cám ơn em vì giờ đây tôi trở thành một người mạnh mẽ. Nhặt chiếc lá vàng buông mình theo gió, trong phút chốc nụ cười em khẽ ùa về. Tôi mỉm cười tự nói với lòng mình: Em cứ đi đi và bình yên em nhé...
Theo Truyenngan.com.vn