Chúng ta vẫn hy vọng làm thế nào có thể bình an sống qua cuộc đời vốn dĩ tồn tại đủ điều trục trặc, bất an. Chúng ta vẫn hy vọng có một cuộc sống không biến động, không có bóng dáng của chia ly, mất mát và đổ vỡ. Chúng ta hy vọng có một tình yêu đẹp, có thể cùng ai đó yêu nhau cho đến hết đời, cùng chung sống, cùng già đi, cùng cảm nhận được vị hạnh phúc giản đơn, thanh thản qua hết một kiếp người.
Cuộc đời là thế, đau thương cứ đằng đằng kéo dài, lướt qua hết chẳng chừa một ai. Thế nên chẳng có ai là không trải qua đủ loại đớn đau, đủ lần vấp váp rồi mới thấy tâm hồn mình lớn lên, và già đi. Kéo theo những nỗi đau của thể xác, nỗi đau trong tim mới thực sự giết chết con người ta mỗi ngày. Từng khoảnh khắc trưởng thành là phải luyện tập đủ thứ nỗi niềm không giống nhau, cô đơn vụng dại chẳng còn chỗ để chúng ta thở dài phiền muộn suốt ngày.
Thôi thì đừng bận tâm quá nhiều, em hồn nhiên, rồi em sẽ bình yên thôi…
Thay vì đắn đo giữa những khúc mắc của bản thân vì cú sốc trưởng thành, thay vì ám ảnh trong nỗi cô đơn dài đằng đẵng của tuổi trẻ kiêu hãnh khuất sau màn đêm, thay vì những nỗi bất an trước chia ly và đổ vỡ, trước những biến động không ngờ đến của cuộc đời, thay vì sợ hãi những lần vấp ngã và phải từ bỏ, những lần muốn nắm tay ai đó nhưng bàn tay kia lại rụt về trống rỗng giữa không trung.
Chỉ mong em hãy vẫn hồn nhiên…
Tổn thương vẫn sẽ có, thất bại sợ rằng vẫn sẽ đeo bám em từng ngày. Nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng cuộc sống chỉ tồn tại bi kịch, nó vẫn tồn tại những phép màu kỳ diệu, nằm ở chính trái tim chúng ta.
Lạc quan lên em, giữ cho lòng yên ả. Chỉ cần sống bình thản là có thể vượt qua tất thảy sóng gió, chỉ cần đứng dậy mỉm cười là có thể bước qua được những cú quăng quật của cuộc đời. Thái độ sống thật ra là điều quan trọng nhất, khi em mỉm cười hạnh phúc, chẳng ai có thể điều chỉnh cho nó biến thành khổ đau.
Em hồn nhiên, em sẽ bình yên, có những lúc tâm tư của con người lại làm hại con người, nghĩ quá nhiều những điều không nên nghĩ, dằn vặt quá nhiều vì những chuyện đã qua, để bản thân chìm trong nỗi cô đơn không tên chẳng có đáy, sống một cuộc sống không bao giờ có cảm giác an toàn.
Này em, đời dài rộng lắm!
Thường Đỗ