Là những rung động nhất thời, hay là cảm giác muốn gắn bó? Là tự nguyện yêu thương hay đơn thuần là thói quen khó bỏ? Là trách nhiệm muốn gánh hay là trách nhiệm phải gánh? Là hiện thực, là tương lai, hay chỉ là cuộc vui nhất thời?
Đôi lúc em vẫn tự hỏi như thế, và cảm thấy mình đang tự biến bản thân trở nên tội nghiệp. Đời xô chúng ta đi nhanh quá, đến nỗi mà em chẳng thể cảm nhận được tình cảm của anh. Dường như có quá nhiều điều để anh bận tâm, còn hơn cả sự vô tâm anh vẫn phớt lờ em giữa ngang dọc đời thường, bàn tay vốn nắm chặt nay đã lơi lỏng, anh thậm chí còn chẳng nghĩ đến cảm nhận của em.
Em là gì trong bộn bề đời anh?
Là yêu thương choạng vạng vội vã gặp nhau trên đường? Là một phút cảm tình trỗi dậy? Là khao khát muốn gắn bó hay chỉ là một cuộc yêu chóng vánh mau qua?
Em vẫn muốn hỏi anh câu ấy, dẫu cho anh có cảm thấy phiền phức, dẫu cho có cảm thấy rằng em chẳng đủ tinh tế và thông minh, dịu dàng, dẫu cho mọi người có nói rằng em cường điệu quá tình cảm của chúng mình. Nhưng anh à, có cô gái nào không hy vọng mình là điều gì đó đặc biệt trong cuộc đời của người con trai mình yêu thương? Có cô gái nào không hy vọng về một tương lai, về sự vĩnh cửu nói nghe có vẻ không tưởng nhưng chính là vỗ về nội tâm để sống hy vọng và lạc quan mỗi ngày?
Thật lòng mà nói, em biết mình không phải là người thích nghe lời hứa hẹn, càng không phải là một cô gái cố chấp cứ phải giành lấy bằng được vị trí quan trọng nhất trong lòng anh. Nhưng cái gì cũng cần có sự đảm bảo, chúng ta có tình yêu để đảm bảo cho mối quan hệ này, em cũng cần có sự quan tâm của anh để đảm bảo cho hạnh phúc của chính mình.
Anh có thể quan tâm đến những thứ lớn lao, anh có thể phải có trách nhiệm với rất nhiều điều trong cuộc sống, không chỉ một mình em. Thế nhưng em dành tình yêu của mình, ở lại bên cạnh anh, đừng khiến em cảm thấy đơn độc và tủi thân trong chuyện tình của chúng mình.
Em là gì trong bộn bề đời anh?
Là điều anh muốn nâng niu và trân trọng hay đã thành gánh nặng mà anh muốn từ bỏ. Đừng tìm cách làm tổn thương nhau nếu như tình cảm đã không còn, mà nếu còn yêu thì xin anh đừng khiến em có cảm giác bị bỏ rơi!
Thường Đỗ