Em là đứa vô cùng mâu thuẫn, ngập dần trong những định kiến của bản thân. Em nhận biết rõ một điều, rằng hiện tại, em yêu anh. Nhưng rồi sao? Chữ “yêu” không đủ mạnh để đánh bật những lằn ranh suy nghĩ. Anh có biết rằng con gái vốn nghĩ nhiều lắm không?
Em có thể thấy nhói trong lồng ngực, thứ âm thanh rên rỉ khao khát yêu thương ấy vọng ra kề bên tai em ngày một gần. Rằng em nhớ anh, mong anh biết bao nhiêu! Để rồi em khóc lóc vụng trộm, như một đứa con nít làm trò sai chỉ sợ bị người lớn bắt quả tang và quở mắng. Em chạy trốn hết thực tại đến giấc mơ, ám ảnh đến muôn ngàn vạn lần, vẫn không thể nào thôi ám ảnh.
Em nhớ anh nhiều đến thế, mà vẫn chưa chạm được vào chữ “thương” anh à…
Người ta nói, yêu một người thôi chưa đủ, phải cả thương nữa mới tròn vẹn đúng không?
Em đã thôi ngây ngốc và không còn tự dồn mình vào chân tường. Cũng không tự hỏi những câu va vẩn. Rằng vì sao anh lại xuất hiện trong giấc mơ đêm qua của em? Rằng vì sao em lại dành cảm tình thiêng liêng trọn vẹn của một thời xuân con gái cho riêng anh?… Em không giải đáp cặn kẽ từng câu trả lời, cũng quên mất việc phải tìm kiếm thêm thông tin cho con tim thỏa mãn. Em chỉ làm một việc duy nhất, là gật đầu thừa nhận.
Đúng rồi, yêu anh đấy thì đã sao?
Em đã nói mà, em đi lạc trong một mớ bòng bong. Cuối cùng, không thể nào gạt hết tất cả mọi suy nghĩ để bất chấp yêu anh. Thứ tình yêu ấy em vun tay nuôi dưỡng như một mầm cây còi cọc bị giữ lâu ngày trong bóng tối. Lớn được chút nào, hay chút ấy. Chỉ cần nhìn thấy mầm cây xanh lá nghĩa là tình yêu kia chưa chết yểu. Em chỉ cần có vậy mà thôi. Ai đó nói họ khao khát được thấy tình cảm của mình vươn lớn thành cây đại thụ cao lớn và vững chãi. Em thiết nghĩ, điều ấy với em đã quá xa xôi rồi…
Em thật buồn vì không làm chủ được trái tim mình, để nó rong chơi mê mải và gắn kết tình cảm với anh. Nhưng rồi em sẽ cố, cố để tình yêu đầu đời non nớt này được kết thúc sớm thôi. Em biết mình cần phải quên anh, quên đi những giấc mơ trẻ dại. Hẳn là anh cũng đã quên em rồi, đã quên từ rất lâu rồi, có đúng không?