Em đã từng nghĩ nước mắt là thứ thừa thãi và vô dụng, là thứ mà chỉ có những ai yếu mềm thì mới có. Em cứ nghĩ nỗi đau là điều gì đó xa lắm, xa tít tắp ở ngoài kia, em sẽ không chạm được tới nó, cũng không vì nó mà suy sụp.
Em còn nghĩ, chỉ cần ở mãi bên anh là mọi chuyện sẽ ổn, tưởng rằng chỉ cần chúng mình cố gắng là hạnh phúc sẽ mãi nằm trong tay. Chúng mình sẽ không vì bất cứ điều gì mà chia ly, càng không phải sống trong dằn vặt hay tiếc nuối.
Nhưng dường như em lạc quan quá, em tự tin quá. Cuộc đời vẫn mang anh đi như vẫn mang biết bao nhiêu hạnh phúc của con người ta đi mất, để mặc em vùng vẫy trong đau thương, để mặc em lặng thinh giữa đám đông người đi lại, để mặc em sững sờ và hoang mang tột độ vì có gào khóc hay dang tay ra cũng chẳng thể đòi lại được anh.
Chừng nào anh mới quay về bên em đây anh? Chừng nào anh mới đến bên cạnh em, mỉm cười lấy tay vùi đầu em tựa vào vai anh, chế giễu rằng em sao mà đã khóc, để rồi nói với em rằng thật ra chỉ là anh lừa em thôi, thật ra anh mãi mãi ở bên cạnh em, bất cứ lúc nào.
Chừng nào anh mới quay về bên em đây anh? Anh đã từng nói dù trời có sập xuống thì chúng mình vẫn nắm tay nhau cùng đỡ, anh sẽ mãi là mái nhà của em. Nhưng giờ đây em ngửa mặt lên trời, trời thì cao và xa, còn mái nhà của em tại sao đã chẳng thấy?
Hoài niệm đánh rơi ngày nào bỏ mặc em ngơ ngác, em bắt đầu hiểu có những khoảnh khắc có cố gắng đến mấy lý trí cũng phải chào thua cảm xúc. Tại sao mới thoáng chốc đã không còn thấy anh? Tại sao ngoảnh đi ngoảnh lại đã chẳng giữ được lời hứa hẹn?
Giá như anh đừng bỏ em lại một mình, giữa chốn đông đúc những người chỉ có thể an ủi em bằng cách lặng im, nhưng không thể xoa dịu trái tim em bớt đau, không thể vực em đứng dậy sau mất mát, không thể làm chỗ dựa cho em vững chãi đối diện với bầu trời, không thể nắm tay em cùng đi giữa cuộc đời dài rộng. Bây giờ anh đang ở đâu thế? Có khi nào đang nhớ tới lời hứa hẹn đã nói với em? Có khi nào đang yên lặng ngắm nhìn em rồi cũng đau lòng như em? Có khi nào thấu hết được vết thương trong lòng em hay không?
Người đi rồi là người vĩnh viễn không trở lại, dẫu em có khóc cạn nước mắt cũng chẳng thể kéo lại anh trở về. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, em rồi cũng sẽ phải tự chữa bệnh cho mình, vẫn phải lành lặn mà sống dù không có anh, vẫn phải tự ững chân ngửa cổ lên trời ngắm nhìn thế gian rộng lớn, vẫn phải tự an ủi mình mỗi khi gặp chuyện, vẫn phải tự vượt qua những thử thách khác, lựa chọn những ngã rẽ mới.
Chỉ có điều, em sẽ tự mình làm hết, vì không có anh nữa rồi. Không có anh ở bên cạnh mỗi khi em thấy mệt mỏi hay muốn chạy trốn, không có anh đứng về phía em nếu như cả thế giới quay lưng bài trừ em, không có anh mỉm cười dang rộng cánh tay ôm chặt em vào lòng, thủ thỉ rằng sẽ mãi ở bên em.
Em đã từng nghĩ nhiều về hai chữ “giá như”, nhưng ở đời này hoàn toàn không có giả thiết lặp lại, những gì đã mất vĩnh viễn không thể quay lại. Còn nỗi đau của em, cứ mặc em thôi…