Giá như em là người đến trước
2015-09-28 13:30:26
Trong cuộc đời cô, đã từng nghe rất nhiều điều, khiến mình vui, khiến mình buồn, khiến mình bật khóc...nhưng chỉ duy nhất một điều cô chưa tìm được cho mình cảm xúc thật...
***
Cô cũng chỉ là một gái bình thường.
Người ta nói trời sinh cô ra ban cho cô cái miệng. Cái miệng khiến người khác ...có cảm giác như chạm đến tim!
Khi cô còn là một đứa con gái mới lớn, bạn học cùng lớp thì thầm với cô:
- Mày hay chát với thằng Cường lắm hả?
- Ờ, cũng thỉnh thoảng
- Mày nói gì với nó mà nó nói mày nói chuyện thu hút, có duyên... nó cứ theo hỏi tao mãi cái nickname BUTBIXANH là của ai??? Mà mày hông nói cho nó biết nick đó là của mày hả?
Cô mỉm cười, thấy một lấn cấn nhẹ.
Thì ra cậu ấy không biết mình là ai nên mới nói nhiều và vui vẻ thế!
- Nói những gì mà người ta vẫn thường nói với nhau, những câu chuyện về bài vở, bạn bè...linh tinh thôi.
- Thằng đó chuyên gia chê con gái này nọ, khó tánh vậy mà khen mày...
Rất nhiều nói cô giống như một cuốn từ điển
Chẳng cần biết cô có giải quyết được hay không nhưng có vấn đề gì thì chạy đi hỏi cô trước, chỉ cần thấy buồn , tìm đến cô, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt cô sẽ thấy bình yên...
Hư một cái điện thoại, cũng chờ cô cả ngày để nhờ cô xem giúp... hên xui thế nào mà cầm lấy, mở nguồn lên, máy lại trở lại hoạt động bình thường. Nếu có điều kì dịu thì không chắc lắm có cả một hành tinh trong con người cô.
Không ít người thích ngắm nhìn cô một cách kỳ lạ, rõ ràng nhan sắc của cô chỉ là con số không, nhưng cứ nhìn là không thể dứt ra được, cứ như có một loại phép thuật nào đó, khiến người ta thấy tò mò đến lạ. Người ta ngắm cô rồi buông :
- Nhìn em cứ như người bước ra từ cổ tích ấy em ạ, nó ma mị làm sao ...Nhìn mấy cái ảnh của em này ...đôi mắt em rất đặc biệt, nhìn đâu đó, xa xăm, phong cách, cử chỉ cứ như đang mơ, đang bay bổng.
Có người lại bảo :
- Chỉ là những bức ảnh bình thường nhất, nhưng vẫn khiến người mê đắm ,nhìn mãi không chán... Mày làm tao tò mò về mày quá đó con bạn thân !
- Chị gái...người trong ảnh này là chị hả? Sao nhìn giống tranh vẽ quá chị ạ, một người mẫu quá lạ.
Có rất nhiều người mẫu, người đẹp, hotgirl, nhưng ánh mắt trong ảnh của chị thì khiến người ta phải xốn xang chị ạ...
Cô mỉm cười...nhìn mình trong gương
Mắt nhỏ, mũi nhỏ, tóc thưa... có gì đặc biệt nhỉ....Đôi khi bản thân mình vẫn cảm thấy chán mình .
Cô sẽ chẳng là ai cả và vẫn tồn tại như bao người, như dòng người tấp nập ngoài kia...vội vã chạy đi, chạy lại, cũng như một đàn kiến, cô lẫn chìm trong đám đông, hòa vào họ như một giọt nước tràn ra biển...
Cô không hề đặc biệt, không hề giỏi giang, cô chỉ là đứa con gái mà trước khi cưới, người đàn ông nói với cô:
- Giá như em là người đến trước!
Họ đang an ủi cố đấy sao?
Cô đã từng yêu,từng thất bại, không phải chỉ một lần.
Cô có những người bạn thân khác phái, những người anh kết nghĩa, những người bạn đồng nghiệp. Cô được quan tâm, được vui, được cười và trong một phút lắng đọng, họ nhìn cô và nói với cô điều mà với cô không bao giờ là quá xa lạ.
- Em ạ, phải chi ngày đó anh gặp em trước...Mời em đến dự đám cưới anh nhé! Nhóc con, anh mãi yêu em...một cách trong sáng nhất, tự nhiên nhất!
Cô thường sẽ không quan tâm đâu
Nhưng ngay cả anh, người mà cô trân trọng nhất vẫn dành cho cô câu nói ấy để giải thích cho việc kết hôn của mình.
Anh là ai...
Mà nắm tay cô mọi lúc thật bình thản
Mà choàng tay lên vai cô , hát cho cô nghe bài tình ca cô thích
Mà cùng cô song ca những bài hát cả hai cùng ngẫm mỗi ngày
Mà tự nhiên chạm vào mặt cô bảo : Ăn gì đó, há miệng ra anh coi!
Anh là ai...
Mà có thể cùng cô trò chuyện trong mỗi bữa ăn
Cùng nhau ăn hộp trái cây cô làm cho hai người
Là ai mà có thể đưa cho cô cái thẻ ATM và cho cô cái mật khẩu mỗi khi cô cần.
Là ai mà bất cứ đâu người ta cũng nghĩ cô và anh là một cặp.
Là ai mà đôi khi nhàm chán cô hét lên : Anh cho em hun cái coi!
Nhưng anh chỉ cười rồi gõ đầu : Ai dạy cho cái kiểu đòi hun đàn ông sỗ sàng vậy nhóc!
Là người đàn ông đã có cho mình một bóng hồng!
Những ngày chông chênh, nhìn cô vẫn mãi một mình làm hết mọi thứ... anh dụ dỗ
- Cưa anh đi nhóc! Biết đâu anh sẽ buông bỏ mọi thứ để chạy đến bên em.
Thay vì bật khóc, cô sẽ mỉm cười , cười bản thân mình luôn là đến sau, luôn là kẻ bị bỏ lại và luôn là kẻ nhận thiệp cưới với lời tiếc nuối : Phải chi anh gặp em trước vợ anh.
Cô đã từng yêu, đã từng đổ vỡ và đã từng dành cho mình những ngày mưa bão, để khóc, để hận và để quên.
Cô chẳng cho mình hy vọng để giành lấy hạnh phúc của người con gái khác, cô có thể yêu, hoặc có thể không nhưng cô sẽ không làm đỗ vỡ bất cứ gì như khi cô chưa từng tồn tại trong cuộc sống của họ.
Cô sẽ bình thản bước qua ...quên đi và tiếp tục sống vui vẻ cuộc đời của mình.
Có những thứ, không cần đến trước, chỉ cần đến đúng lúc là quá đủ!
Cô vẫn có đàn ông theo đuổi mỗi ngày, những người đàn ông không bao giờ lấy cô, những người đàn ông không thể cho cô một cam kết đúng nghĩa...
Cô vẫn lặng thầm bước đi
Lặng thầm yêu theo cách của riêng mình
Ai đó đã từng mời :
- Hôm nay anh qua gặp em được không?
-... Cũng được...
- Sao nghe miễn cưỡng quá vậy? Anh mời em đi ăn nha.
- ỪM
Đó là người đàn ông không thích ràng buộc
Đó là người đàn ông chưa từng có riêng cho mình một cô gái, một tình yêu... Nhưng đó đã là chuyện quá xa rồi...
Cô đã từng yêu, đã từng đau, đã từng chìm ngập trong nỗi sợ hãi, sợ bị lãng quên, sợ bị bỏ lại...
Cô không cần là người đến trước, cô chỉ cần mình đến vừa đúng lúc để vừa vặn nắm tay một người, vừa vặn vòng ôm của một người, vừa vặn cùng cô có chung những cảm nghĩ, dự định.... Và vừa vặn cùng nhau đeo nhẫn cưới ....giống nhau!
Có lẽ, đã đến lúc cô gái đứng lên và nói tiếng nói của riêng mình.
Theo Truyenngan.com.vn