Giáo đường tình yêu
2015-03-18 14:04:56
"Tôi phải lòng em ngay từ cái nhìn đầu tiên, lòng khấp khởi định bày tỏ ao ước xây cùng em một giáo đường tình yêu. Nhưng lời tỏ tình ấy mãi mãi không thể cất thành lời. Đêm đó, ba chúng tôi rời nhà thờ sau Lễ Vọng, sương khuya rơi rất dày...".
Tôi gặp em tình cờ như muôn lẽ ở đời, tình cờ gặp gỡ, tình cờ chia xa. Năm đó tôi chạy trốn khỏi phố thị xô bồ, chộn rộn đèn hoa theo thằng bạn thân về tận quê nó chơi Noel.
Thắng là con đẻ của một xứ đạo ven biển miền Trung. Dân quê nó sống dựa cả vào những con tàu đánh bắt xa bờ và niềm tin thiêng liêng dành cho Chúa. Cả làng chài lam lũ làm ăn nhưng muôn đời vẫn xơ xác. Xơ xác như mái tóc lơ thơ hoe vàng của mấy đứa nhỏ lóc chóc chạy theo mẹ ngóng cha trở về từ khơi xa. Xơ xác như mỗi mùa biển động, thiên nhiên bỗng ăn ở ác với những con người bé nhỏ bươn chải ra biển kiếm kế sinh nhai.
Ở chốn này chỉ có hai thứ tròn đầy không hao gầy, xác xơ, là vòm nhà thờ cao cả đón những con chiên ngoan đạo đến rửa tội, nguyện cầu, đến an lành hát Thánh ca và đôi mắt những cô gái xứ đạo, đen láy to tròn, cong vút rèm mi. Cả hai thứ đều long lanh đẹp nhưng vẫn mong manh buồn.
Lúc theo Thắng đi lễ nhà thờ, đứng trước tượng Chúa Giêsu khổ hạnh trên cây thập giá, tôi không hiểu ba ngôi của Chúa, không biết cách làm dấu Thánh lạy Amen. Tôi vô đạo, bàng hoàng trước lòng tin vững bền của những con chiên chưa bao giờ quên đạo. Tôi ngẩn ngơ đứng ngắm hang đá Bê Lem lung linh, trang trọng, bàng hoàng trước một gương mặt thánh thiện đẹp như hóa thân của Đức Mẹ ló ra từ sau hang.
Nga là em họ Thắng, em dịu dàng đến chào hỏi khi thấy Thắng dắt bạn thân đến dự đêm Thánh vô cùng. Noel năm đó, lần đầu tiên tôi biết đến Thánh lễ, tôi không thuộc lời Thánh ca, không được ăn bánh thánh nhưng vẫn thấy an lành, ấm áp vô cùng. Giọng nói em trong trẻo bám riết lấy tôi suốt một quãng dài năm tháng, rằng “tất cả chúng ta đều cùng chung một tôn giáo, là tôn giáo tình yêu, bất cứ ai cũng cần một giáo đường tình yêu để cầu nguyện, để tạ từ, rửa tội và để nuôi dưỡng lòng thành”.
Tôi phải lòng em ngay từ cái nhìn đầu tiên, lòng khấp khởi định bày tỏ ao ước xây cùng em một giáo đường tình yêu. Nhưng lời tỏ tình ấy mãi mãi không thể cất thành lời. Đêm đó, ba chúng tôi rời nhà thờ sau Lễ Vọng, sương khuya rơi rất dày. Tôi hỏi Nga em đã cầu nguyện điều gì, em ngước nhìn tôi bằng đôi mắt cười, chân thành kể “em xin Chúa ban phép lành cho em và Tâm được mãi bên nhau”.
Đêm về tôi trằn trọc không ngủ, Thắng kể cho tôi nhiều về chuyện tình của cô em họ. Hai người là thanh mai trúc mã, gần đến ngày cưới Tâm bị tai nạn giao thông. Anh không mất mạng nhưng sống thực vật gần 2 năm trời. Em vẫn không bỏ cuộc, ngày đêm ở bên chăm sóc. Cuối cùng phép màu cũng xảy ra, Tâm tỉnh lại, giờ đã chập chững tập bước đi. Ra Giêng, em và Tâm sẽ tổ chức một đám cưới nhỏ.
Tôi lảo đảo sau hai trận say, một trận say nắng em, một trận say rượu vì song ẩm với Thắng đến tận sáng. Lòng tôi nhẹ bẫng không biết vì hụt hẫng hay vì nhẹ lòng khi biết chuyện tình của em kết thúc có hậu như cổ tích. Hai ngày sau tôi trở về với công việc và bộn bề cuộc sống. Thắng sau đó đi du học rồi định cư luôn ở nước ngoài. Tôi dần bặt tin Nga, lần cuối cùng nhìn thấy em, tôi về dự đám cưới của em, dự thay cả phần Thắng. Hôm đó em mặc áo dài trắng tinh khôi nắm tay Tâm bước khập khiễng tiến vào giáo đường. Nơi đó chắc em gọi là giáo đường tình yêu.
Theo May - Báo Dân Trí