Em gọi những ngày mùa đông xa thương nhớ của mình là những ngày cũ kỹ. Bởi nhìn vào đâu đó những góc vắng em qua cũng ngập tràn kỷ niệm.
Những ngày cũ kỹ này em không biết gói ghém ở đâu cho hết nỗi nhớ của mình. Mùa lễ hội tràn về và em thấy người ta mau mắn tìm lấy tay nhau để nắm. Còn em, em trở mình với những nỗi toan lo vụn vỡ, với những quá khứ đã sớm tan, với cả những hoen buồn trêm mi người con gái.
Em đã từng tự hỏi, những mùa đông không anh trôi qua như thế nào? Em bất giác lục tìm để cố nhớ về mình-của-những-năm-về-trước. Nhưng rồi em chịu thua quá khứ, khi vết thương kéo sâu em về ngày bên anh. Em có thể nhớ rất rõ những con đường chúng mình cùng đi qua, những bài ca em đã hát, những câu chuyện cười anh kể. Em cũng nhớ rất rõ khoảnh khắc em ngượng ngùng cúi mặt quay đi, còn anh nhìn em với đôi mắt màu nâu ấm.
Đã có những mùa đông sau đó, em không thiết tha yêu đương gì nữa. Dù một cuộc tình vội hay một mảnh tình con con cũng không. Em sống lặng lẽ và than thở nhiều về những mùa đông cũ, nối tiếp những kỷ niệm đã hoen ố trong khung thời gian và bất lực nhìn tuổi trẻ của em trôi qua.
Có những ngày, em nhận ra rằng mình chẳng còn gì cả. Tuổi trẻ đang già đi, niềm tin yêu đang cạn và anh thì không còn thiết tha ở cạnh bên em.
Em gọi những ngày mùa đông xa thương nhớ của mình là những ngày cũ kỹ. Bởi nhìn vào đâu đó những góc vắng em qua cũng ngập tràn kỷ niệm. Bởi nghe ai đó thoáng qua câu ca mà các đôi tình nhân hay hát cũng tràn lối thương yêu-đã-cũ. Em chấp nhận để mình hóa thành thứ ánh sáng màu bạc, trôi nhàn nhạt giữa những chấm vàng đang sáng, cam tâm để mình dạt về một bến bờ nào đó của quá vãng xa xôi. Để cho em được gặp lại anh một lần nữa…
Sẽ thật ngốc bởi chúng ta gặp lại nhau thêm một lần. Bởi em sẽ thêm một lần nhung nhớ, thêm một lần hờn giận, thêm một lần đau… Nhưng trên cõi đời này, nếu tồn tại một người khiến con tim em sẵn lòng rung động nhiều hơn một lần, nghĩa là cuộc đời này đã đối xử tốt với em. Em cũng chỉ mong mình có dịp quay lại một lần nhìn cho rõ nét những ảo ảnh em đã từng cất giữ, đã từng hằn sâu trong trí nhớ. Rồi em từ biệt nó mà bước về phía tương lai của em. Kể cả khi chỉ có một mình em.
Anh… những ngày đông cũ kỹ chắc anh không còn nhớ.
Anh… những người thương cũ kỹ chắc anh cũng kịp quên rồi.
Còn em… Có đôi khi nhớ về người-đã-cũ và ngày-đã-xa, em vẫn thấy an lòng vì anh-đã-từng-ở-đó!
Theo Guu