Hạnh phúc muộn
2013-07-24 08:57:32
Nhưng rồi chính cha là người đánh rơi tình cảm này từ đôi ba lời vào ra: “Con bé càng lớn càng giống Q. như đúc”, “Thằng Q. ăn ốc, cho bạn thân đổ vỏ”… Những cơn tức giận, nổi nóng vô cớ với mẹ xuất hiện ngày càng nhiều, chỉ vì vóc dáng, nụ cười, ánh mắt và đến cả tính cách con, mỗi ngày một khiến cha rõ ràng cảm giác đang trực diện với bản sao của Q. Lần đầu tiên thẳng tay chối bỏ con, là buổi chiều họp phụ huynh trở về, cha bắt con quỳ gối để kiểm điểm chuyện con ngỗ nghịch, chọc phá bạn ngay trong giờ học. Cha trách mắng vu vơ: “Mới bây lớn đã quậy phá, cà chớn với người ta. Tại sao sống chỉ biết đến mình, còn ai thế nào cũng bỏ mặc. Nếu là con cha, thì đã không có tính cách này”. Con, cô học sinh lớp 7 không biết cha đang bóng gió chuyện gì, nhưng ánh mắt của mẹ con lại nhìn cha thảng thốt.
Cha giải thoát mình bằng những chuyến đi xa, lấy cớ làm ăn để có thể đến nơi khác thoải mái sống trong dăm ba ngày. Cha hững hờ, lạnh nhạt với mẹ và con; sự gắn bó, có chăng chỉ còn là trách nhiệm của một người đàn ông trụ cột, lo toan kinh tế. Nhiều mối quan hệ cha tìm đến qua những chuyến đi có sức mạnh khỏa lấp tủi hờn và nỗi ghen tuông, so bì đến đau đớn chuyện mẹ con không còn có thể sinh cho cha một đứa con khác. Cha biết, điều đó khiến hai mẹ con trở nên trầm ngâm, lặng lẽ hơn sau mỗi chuyến cha đi - về. Rồi con vào đại học. Cuối năm nhất, khi con hồ hởi điện thoại khoe cha về kết quả, là lúc cha đang ở rất xa, trong một bệnh viện và mỉm cười chào đón một sinh linh bước chân vào cuộc sống. Đứa trẻ ấy, “em trai” con, là nỗi khát khao lớn nhất của cả cuộc đời cha. May sao, ngày chuyện vỡ lở, mẹ con - người đàn bà an phận, nhân hậu, bao dung không nửa lời trách giận. Cha trở thành “khách trọ” giữa hai mái ấm, bữa tạt bên này, hôm ghé sang kia.
Nhưng người đàn bà ấy đã rời xa cha, mang theo đứa trẻ cùng tất cả tiền bạc cha lao lực gầy dựng. Cha lên cơn đau tim, quỵ ngã ngay trong buổi tối nhận được tin này. Giờ cha nằm đây, từ miếng cơm đến vệ sinh thân thể, chỉ có mẹ và con thay nhau chăm sóc. Cha hối hận, ăn năn, trách mình xưa sao quá nông cạn, dại dột, ruột thịt đây mà mải miết kiếm tìm, tơ tưởng ở đâu đâu. Con gái ôm cha, an ủi rằng còn có con, có mẹ không khi nào rời xa. Cha rớt nước mắt, hạnh phúc, dù rất muộn.
Sưu tầm