• Tin tức
  • Những câu chuyện cảm động

Hành trình mang tên “hạnh phúc”

2017-11-01 14:24:49

Dù tật nguyền nhưng họ lại là hai mảnh ghép vừa khít. Họ vượt qua được rào cản của gia đình để đến bên nhau, nắm tay nhau viết tiếp hành trình mang tên “hạnh phúc”.

Nhiều người thường nói anh chị là “nồi nào úp vung nấy”, bởi cả hai cùng khuyết tật, cùng dũng cảm vượt lên mặc cảm, rào cản của gia đình để đến với nhau.

Nhớ lại những ngày tháng đấu tranh cho hạnh phúc, chị Trần Thị Ngọc Hiếu (SN 1984, Đồng Nai) không giấu nổi sự xúc động: “Với tôi, đó là những ngày tháng cực khổ nhất, tôi phải tự đấu tranh với gia đình và chính bản thân mình để gìn giữ hạnh phúc”.

Trò chuyện với PV báo điện tử Người Đưa Tin, chị Hiếu kể, năm lên 3 tuổi sau một cơn sốt, hai chân chị bị teo lại, không thể di chuyển được. Tay phải của chị cũng không thể cầm nắm được một đồ vật quá lâu. Đến tuổi đi học, bố mẹ chị sợ con mình sẽ bị bạn bè chế giễu nên định cho chị ở nhà, nhưng chị vẫn nhất quyết đòi đi học.

“Chiều lòng con, bố mẹ cho tôi đi học nhưng phải có người đưa đi đón về, ngồi canh tôi hàng giờ vì sợ ai đó sẽ trêu tôi. Quãng thời gian đó cực kỳ khó khăn, vất vả đối với gia đình tôi. Khi học xong cấp 3, tôi có ý định thi vào sư phạm nhưng không được. Tôi đành ở nhà làm cô nuôi dạy trẻ. Ban đầu, nhiều gia đình cũng lo ngại, không biết một người khuyết tật, không thể đi lại được thì chăm trẻ bằng cách nào. Nhưng, tôi lại được bọn trẻ rất yêu mến và nghe lời. 10 đứa trẻ luôn bám lấy tôi mỗi ngày”, chị Hiếu tâm sự.

Những ngày đầu, chị Hiếu gặp không ít khó khăn. Học làm tranh đá quý phải làm bằng tay là chủ yếu nhưng tay phải của chị Hiếu quá yếu, thường xuyên bị làm rơi đồ. Dù thế, trông trẻ là công việc khá vất vả, với một người khuyết tật như chị Hiếu thì khó khăn, vất vả lại tăng gấp bội. Vì thế, sau một thời gian, chị quyết định lên Sài Gòn để học làm tranh đá quý. Sợ bố mẹ ngăn cản nên chị đã giấu gia đình, rồi tự bắt xe ôm từ Đồng Nai lên Sài Gòn học.

“Tôi cảm thấy bất lực về bản thân mình lắm, nhưng vẫn cố xin bên trung tâm cho làm thêm 1 tháng. Hàng ngày tôi ngồi luyện từng tí một và cuối cùng cái tay nó đã chịu nghe lời mình. Được nhận vào trung tâm, cũng từ đó tôi quen với chàng trai của đời mình. Anh Vũ (SN 1983) cũng là học viên trong trung tâm nhưng anh kém may mắn hơn tôi khi không có gia đình và từ nhỏ phải sống trong cô nhi viện. Tôi càng thương anh hơn, khi nghe những tâm sự của anh về cuộc sống”, chị Hiếu kể.

Chị Hiếu bật khóc: “Khi nhìn thấy anh Vũ, bố mẹ tôi đã khóc. Họ sợ rằng, tôi yêu và lấy một người khuyết tật thì cuộc sống chúng tôi sẽ ra sao? Tôi thương anh Vũ nhiều, nhưng vì bố mẹ phản đối kịch liệt nên tôi đã chủ động chia tay. Tình yêu giữa hai người cứ lớn dần từng ngày. Dù thế, họ vấp phải rào cản từ gia đình.

Còn anh Vũ không đồng ý, anh nói rằng: “Thôi thì mình cứ “nồi nào úp vung nấy” rồi cả hai sẽ bù trừ cho nhau”. Vậy là tôi cũng không thể buông được. Anh lặn lội quãng đường hơn 40km đến nhà thuyết phục ba mẹ tôi. Chúng tôi cũng nằng nặc bằng mọi giá không thể sống thiếu nhau và quyết tâm thuyết phục gia đình bằng đủ mọi cách”.

Và rồi, sau 5 năm quen biết, yêu nhau, cuối năm 2015, một đám cưới đơn giản nhưng chứa chan hạnh phúc đã diễn ra. 

Theo Báo Mới

Trao đổi thông tin

Quý khách có thể dùng mẫu bên dưới để trao đổi thông tin với chúng tôi.

Authenticate image

Vui lòng nhập vào thông tin phía trên để trao đổi

Quản lý tài khoản

Trợ giúp

Giới thiệu