Hẹn ước mùa hè
2014-08-11 10:52:41
Đã đến lúc tôi đặt tay xuống và gõ một bức email trả lời cho Linh. Bảo rằng, tôi nhớ mong em cỡ nào, và muốn được gặp em trong mùa hè này nhiều lắm! Sau tất cả, tôi sẽ thông báo với Linh về lịch trình mùa hè này.
Yêu thương dành tặng S.N.S.G
1. Mùa Đông miền Bắc thường rất lạnh giá. Tôi khẽ nắm lấy đôi bàn tay nhỏ gày lúc nào cũng lạnh toát của Linh. Em quay sang, mỉm cười với tôi dịu dàng, rồi thủ thỉ bảo: “ Dẫu trời có lạnh tới cỡ nào đi nữa, thì ít ra bên em đã có anh rồi, mọi thứ khác chẳng còn là hề gì”. Đoạn đường hun hút xa xôi, tôi nắm tay em, rồi ngửa mặt lên trời, thở ra cơ man là khói. Tôi bảo rằng mình chưa từng được trải qua một mùa Đông nào như thế này cả. Cảm giác thật tuyệt và rất thi vị. Có thể là lạnh bên ngoài nhưng lại thực sự thấy ấm áp ở bên trong. “Cứ mãi thế này thì thích nhỉ?”. Rồi tôi quay sang nhìn và ngắm nhìn gương mặt em thật lâu. Để muốn ghi nhớ lại gương mặt tươi cười rất sáng trong của em. Để ghi nhớ cả khoảnh khắc tôi ôm em siết chặt vào lòng, bỗng em khẽ nói cùng tôi, rất đỗi dịu dàng, rằng: “Hãy ở lại bên em và nắm lấy đôi tay em này.”
Giờ học môn kinh tế đại cương chán ốm kết thúc bằng một hồi chuông reo nhức tai đến khó chịu, cả lớp học gần trăm mạng người kéo nhau lục tục ra khỏi lớp trong cái mỏi mệt, rệu rã thường chực ở mỗi người, vì đã kết thúc tiết học thứ năm của buổi sáng tẻ nhạt. Không gian bỗng nhiên ồn ào khiến tôi choàng tỉnh giấc. Chợt như òa nhận ra, tất cả chỉ là một giấc mơ ảo mộng. Có lẽ đó là hệ quả của buổi tối muộn hôm trước, trước khi đi ngủ, tôi cờ tình cờ lò mò tìm kiếm trên một trang mạng chuyên bán vé máy bay để lướt xem, nhưng rồi lại chẳng lựa mua tấm vé nào cả.
Rằng là trong giấc mơ ấy, tôi thấy mình đáp vé máy bay trở ra Bắc để đích thân được tận hưởng một mùa Đông lạnh cắt da của xứ Bắc cùng với cô gái nhỏ xinh tên Linh. Người mà tôi rất mực thương yêu. Người ta bảo rằng, những gì trong giấc mơ đêm về chính là những mong muốn rất có thực mà bạn đã từng nghĩ về. Nhưng tất cả câu chuyện ngọt ngào ấy chỉ là sản phẩm tưởng tượng của giấc mơ mà thôi, tự tay tôi cũng không thể chạm vào được. Và hoàn toàn trở nên bất lực, khi thực trạng, tôi đang ở mãi tận Sài Gòn nắng nóng như đổ lửa vì đương mùa khô. Nơi mà tôi đang ở cách xa Linh cả những dặm dài.Liệu, rốt cuộc, tình yêu của chúng tôi có đủ để vượt qua những dặm dài cách trở ấy không? Xa cách cũng như là một thử nghiệm trong chuyện tình yêu vậy. Tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng, khi ở xa em, tôi như thấy mình yêu em nhiều hơn vậy?
Này em có biết?
2. Chúng tôi là một cặp đôi yêu xa. Đúng kiểu người phương Bắc, người thì ở phương Nam, đang ở cách xa nhau những hàng dài km đường chim bay và rất nhiều những km đường nhớ. Mọi thứ đều rất ổn thỏa, ngoại trừ duy nhất một việc, người yêu thương mình đang ở một phương trời xa lắc. Thỉnh thoảng Vinh vẫn hay hỏi thăm dặn dò tôi kiểu đại loại ân cần thế này: “Dịp nào đặc biệt, em vào thăm anh nhé?!” Lời dặn dò của anh cứ văng vẳng ở đâu đó trong tâm trí tôi. Tôi không dám tự mình hứa chắc chắn, cam kết hay sẽ gặt đầu đồng ý luôn được, mà lòng tôi luôn đinh ninh nghĩ rằng đó là lời mời nghiêm túc và tha thiết của Vinh. Thỉnh thoảng, tôi thấy mình hành xử rõ là ngốc nghếch khi đi dò hỏi thăm: báo giá vé xe lửa, điểm giá vé máy bay của các hãng hàng không… nhưng tất cả lại đều bị tôi bỏ ngỏ lại đó…
Ngày tháng năm dìu dắt nhau qua đi. Những tối tối, tôi online, chăm chỉ trò chuyện với Vinh qua Fb, hỏi han, quan tâm mật thiết, hay những email đầy ắp tâm sự, chia sẻ, những cuộc gọi đường dài... Tất nhiên với những phương tiện tuyền thông đại chúng tiện ích đó, chúng tôi có thể dễ dàng như mang mình về lại gần vậy. Dù có là bao xa.
Bỗng dưng, có một người xuất hiện trong cuộc đời mình và mọi thứ đổi khác đi bao nhiêu điều mới lạ. Bỗng thấy mình vui vẻ và yêu đời đến tha thiết hơn. Biết cố gắng sống trọn vẹn hạnh phúc từng ngày vì biết rằng ai đó cũng sẽ vui khi thấy mình đang trong trạng thái như thế!
Mỗi sớm mai tôi thức giấc bên ban công đầy cây xanh hiền hòa, rồi tôi tự pha cho mình tách café cỡ bự loại nhiều sữa ấm nóng, dậy mùi tỏa lan. Hai bàn tay mình bưng cốc café và tôi như nghe rõ cả nỗi nhớ trong mình cứ ăm ắp đầy hệt như cốc café vậy. Rồi tôi với lấy điện thoại gửi một dòng tin đắm ngọt, thủ thỉ với anh ở tận phương xa: “Chúc anh một ngày tốt lành.” Vinh nhắn lại, với một chiếc icon mặt cười toe toét, anh bảo: “Câu này nghe quen quen, nhưng sao mà yêu thương quá chừng!”
Khi yêu một người nào đó, điều tuyệt vời nhất có lẽ là mỗi sớm mai bình minh đến ta thức giấc và biết mình đang mong chờ ai đó, và mình sống vui, hạnh phúc vì mình đang có thứ tình cảm rất đỗi chân thật, ấm lành dành cho nhau, thế thôi là biết bao động lực không dưng mà có.
Thế rồi, tôi cứ cắc cớ kiểu vẩn vơ trong tâm trí , tự hỏi, sao mình không thử cố gắng vượt qua những cách trở, những dặm dài để đến bên nhau. Khó khăn sao cũng được, gì cũng xong, miễn là được nhìn thấy gương mặt, nụ cười… của nhau. Hoặc để tôi có thể chìa bàn tay ra, nắm lấy đôi bàn tay của Vinh, để rồi chẳng phải nhớ đến nôn nao những ngón tay ấy của anh nữa.
Đến một lúc nào đó, chẳng còn khó khăn, trắc trở gì nữa, thì hãy cứ nắm lấy tay em thật chặt được không anh? Chỉ cần nắm tay thôi là như bao nhiêu yêu thương đã đong đầy lại sau bao tháng ngày dài xa vắng. Chẳng còn vị gì đọng lại, ngoài những nồng nàn và ngọt ngào khi đôi tim được về gần.
Này anh có biết, suốt cả cuộc đời dài rộng này, dẫu có vất cả, chông gai, thử thách cỡ nào, người ta cũng chỉ cần một người luôn đồng hành cùng mình, để san sẻ, chia sớt những đắng cay, ngọt bùi, cùng đôi lời dịu dàng, ủi an. Phải chăng, chuyện tình cảm cũng chỉ dành cho nhau những điều giản dị như thế thôi là đã đủ viết nên câu chuyện tình yêu tròn vẹn rồi!
Một bữa nọ, khi vô tình ghé ngang qua của hàng lưu niệm của chị Yến trên phố Khiết Kỷ, tôi tình cờ trông thấy một em lợn đất vô cùng đáng yêu, màu vàng, nằm ngoan ngoãn trên kệ trưng bày. Tôi chợt nảy ra ý định, chắc chắn sẽ dùng em lợn ụt ịt xinh xắn ấy, để bắt tay vào một kế hoạch vô cùng hay ho sắp tới đây. Kế hoạch ấy có liên quan tới anh (đương nhiên).
Buổi tối hôm ấy, tôi viết một email dài cho Vinh, kể về ý tưởng em lợn đất. Chắc có lẽ khi đọc những dòng ấy, có thể (biết đâu) anh sẽ phì ra cười, hoặc đại loại (theo cách tôi tự tưởng tượng ra) anh sẽ nghĩ tôi là một đứa trẻ nít ngố tệ mất thôi!
“Anh có biết không? Em đang nuôi một chú heo đất với chức năng chuyên dụng là để dành dụm tiền tiết kiệm.
Đó là một trong những việc đầu tiên em đã thực hiện cho những dự định dịch chuyển về với người mình yêu thương. Rồi em sẽ xốc balo lên và đi vào Sài Gòn xa xôi, cách em cả 1154km đường dài, bằng tấm vé được mua bằng chính những đồng tiền mà em chắt góp. Em thầm nghĩ, chắc chắn là nó sẽ đem lại cho em những niềm vui mới lạ không ngờ và cả hạnh phúc vô bờ.
Em đã và đang nuôi em heo đất đó. Thỉnh thoảng, em bỏ vô đó vài đồng tiền lẻ còn sót lại trong túi. Hôm nào rủng rỉnh có tiền nhuận bút từ bài viết nào gửi về hay có mấy người thương của em bỗng dưng hào phóng cho tiền tiêu vặt, dôi dư ra, em sẽ bỏ “no” em ấy hơn một chút. Cứ như thế, một chút mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng… với hy vọng bé nhỏ là em ấy sẽ béo lên từng chút một. Em thống nhất gọi đó là bỏ ống yêu thương.
Tiền bạc không phải là tất cả, song rõ ràng nó cũng là một vấn đề không thể xem nhẹ được. Nhưng nhìn ở góc độ nào đó, như thế này chẳng hạn, nó cũng dễ thương và có ích lắm ấy chứ anh nhỉ?! Nhất là thông qua nó sẽ như một phương tiện gián tiếp giúp ta phần nào để về gần với một mảnh đất xa nào đó, nơi mà ai kia đang sinh sống. Tình xa mà ngỡ như gần gũi lắm!
Cảm giác khi yêu ai đó ở xa cũng rất hay. Em luôn trong trạng thái ở nơi này nhưng nghĩ về nơi kia, tưởng tượng về lúc mùa Hè ấy được gặp anh. Và cảm giác có thể học tập, làm việc, cố gắng không nghỉ ngơi. Mọi thứ như tươi mới và có động lực lạ kì.
Kế hoạch dịch chuyển đã được vạch ra sẵn sàng. Em sẽ Nam tiến trong mùa hè này khi kì thi kết thúc êm đẹp, mở màn cho một mùa hè thiên đường và nồng nàn.
Em chẳng hiểu quyết định ấy có đúng đắn không? Chỉ biết rằng, nó luôn khiến em thấy phấn chấn lạ lùng. Mỗi khi em nhìn vào con heo đất béo ú ụ, mũm mĩm nơi góc giá sách. Sẽ là chuyến đi dài ngất vượt qua những cơ số km đường chim bay và rất nhiều km đường nhớ để trở về với thương yêu mà em đã may mắn có được.
Anh à, vì cuộc đời này đã tạo ra những mối nhân duyên.Vậy nên, em nghĩ, không muộn màng gì, rồi chúng ta sẽ đến được với nhau, bằng cách này hay cách khác thôi, phải không anh?”
Tôi nhấp chuột gửi đi dòng mail đã ấp ủ, rồi với tay ôm em lợn đất màu vàng xinh xẻo vào lòng, tay xoa xoa nhẹ lên mình con heo mập ấy. Không dưng khóe miệng tôi nở một nụ cười, rồi lại còn vu vơ một giai điệu bài hát, dù có đôi chỗ lệch nhịp nghe thật buồn cười:
“Sao đôi môi em cứ mỉm cười mỗi khi em nhớ về anh,
nhớ đến những lúc ta vui đùa,
kỉ niệm ngọt ngào trong nắng sớm…”(*)
3. Một buổi tối muộn, tôi trở về từ nơi làm thêm tại hiệu sách, cơ thể tôi như mỏi mệt rã rời nhưng tôi vẫn cố gắng mở mắt để tiếp tục với công việc bài vở và deadline đang đè nặng trong những ngày cuối tháng dồn dập. Bỗng dưng cô gái nhỏ của tôi, inbox nhấp nháy qua ô cửa chat nhà bác "Phây", nhắn nhủ với tôi rằng, anh có thể mau mau check mail được không? Linh nói, em có một câu chuyện nho nhỏ và vui cực kì muốn kể riêng cho tôi nghe thôi. Cô gái nhỏ này là thế! Lúc nào cũng mang đến cho tôi những niềm vui bình dị từ Linh, rồi tôi làm theo lời em. Thật bất ngờ và thú vị là câu chuyện đó lại có liên quan tới tôi. Một sư liên quan cũng hết sức dễ thương và ngộ nghĩnh.
Là câu chuyện của Linh, em đang nuôi nấng một chú heo đất. Linh vỗ béo em ý mỗi ngày bằng tất cả những gì có thể trong khả năng của em. Quả thật, khi được đọc những dòng tâm sự của em, tôi đã không khỏi bật cười một cách vui vẻ thật sự. Cảm giác như bao nhọc mệt, áp lực của công việc, học hành, bài vở…bỗng phút chốc tiêu tan đi đâu mất rồi. Chỉ còn lại tôi, như một thằng ngốc ngồi cười một mình trước màn mình máy tính. Tôi bỗng thấy như mình đang nợ sự chân thành, thật thà của em nhiều hơn một lời cám ơn. Em làm những điều ấy là vì điều gì và vì ai? Đơn giản cũng là một tình cảm hết lòng, hết dạ của hai chúng tôi dành cho nhau. Cho thứ tình yêu xa, ấm nóng xong cũng còn nhiều những thách thức và khoảng cách cần bước qua. Nhưng tất cả có là gì, như cái cách chúng tôi đã làm thì có thể thấy rằng: Khi yêu thương ai đó thật lòng, dẫu bao xa thì người ta cũng có thể nối lại cho gần, bằng cách này, cách kia.
Thương em - cô gái bé bỏng, nhỏ xinh của riêng lòng tôi. Anh thương cả những giọt mồ hôi lấm tấm vương trên vầng trán cao mỗi khi em cố gắng học hành và làm việc không biết mệt mỏi. Anh thương cả những ngốc nghếch và chân thành của em. Anh thương cả cái cách em sống tiết kiệm, chắt bóp chi tiêu, mà đôi người không hiểu rõ lại bảo em là kẻ ki bo. Vì anh yêu em rất chân thành và thật tâm. Vậy nên anh thương em ngay cả trong những lời giải thích dù chưa kịp nói hết thành lời. Chỉ biết em của anh là đáng để thương yêu và che chở.
Có lẽ chuyện tình yêu là được bắt đầu bằng những điều nhỏ bé thôi, dung dị thôi nhưng mà chân thành. Là những dư vị thật thà của tình yêu một thời thanh xuân. Nó được hợp thành bởi rất nhiều những yêu thương bé xíu xiu góp nhặt lại qua mỗi ngày ta vui vẻ với nhau. Như em. Như anh. Như cái cách chúng ta đến với nhau.
Còn nhớ lại trong giấc mơ ảo diệu mới hôm nào bỗng trở về trong tâm trí tôi. Trong giấc mơ tôi được trở ra Bắc cùng nắm tay cô gái nhỏ của mình ấm thật ấm trên cung đường mùa Đông nhiều gió lạnh. Nhưng dẫu chỉ là mơ thôi sao mà thấy ngọt ngào quá đỗi. Riêng với giấc mơ, chúng ta sẽ không thể nào có thể tạo lập, tái tạo nên chúng được lần nữa. Nhưng tôi chắc chắn, hạnh phúc là do mình tạo ra. À, mà thực ra vốn dĩ nó là thế!
Và anh đã biết mình cần phải làm gì rồi. Đó là bước ra khỏi giấc mơ, dù nó có đẹp cỡ nào đi nữa, để dẫn lối đi về miền yêu thương, để gặp em, để có một cuộc hẹn với cô nàng trong mơ, để nói với em thật nhiều điều, nhưng cũng chỉ có một điều quan trọng nhất mà thôi. Anh đã đợi chờ cả bao lâu rồi cơ mà.
Đã đến lúc tôi đặt tay xuống và gõ một bức email trả lời cho Linh. Bảo rằng, tôi nhớ mong em cỡ nào, và muốn được gặp em trong mùa Hè này nhiều lắm! Sau tất cả, tôi sẽ thông báo với Linh về lịch trình mùa hè này. Mùa hè của riêng chúng ta. Sau những ngày cách trở tưởng như rất nản lòng và nhiều nhớ mong, sẽ chỉ còn là mùa của hạnh phúc thôi em à.
Lời hứa anh gửi đến em, như một lời hứa của đất trời vậy. Thật thà như mùa Hè sẽ ghé qua đây vào nay mai vậy. Chúng ta sẽ trở về bên nhau. Anh không hứa hão đâu em.
Rồi tôi đi ngủ. Giữa lưng chừng mùa nhớ thân thuộc, nỗi nhớ dành cho cô gái nhỏ của tôi.
4. Tôi đóng hộp thư điện tử lại rồi gập máy tính xuống, phủ chiếc khăn màu vàng lên và bước chân ra ngoài ban công ngập cây xanh hiền hòa. Bầu trời mùa Xuân trông như một chiếc đĩa màu xanh ngọc dịu dàng và có nắng chiếu tỏa trông đẹp hơn bao giờ hết. Tôi thấy tâm trí mình khoan khoái và môi khẽ vẽ nụ cười. Rồi lại tự nhiên miệng nhẩm hát vu vơ giai điệu bài hát của nhạc sĩ Triệu Hoàng.
Lần này, tôi thấy mình rạo rực tin yêu lắm! Tôi tin rằng mình sẽ có ai đó để thương yêu và ai đó yêu thương mình vào mùa Hè này. Giản dị vậy thôi hà.
Chẳng bao lâu nữa đâu, tôi sẽ có một cuộc hẹn với chàng trai mà tôi thầm yêu xa bấy lâu nay.Tôi đã đợi điều ấy cả bao mùa nay rồi mà.
Thường Đỗ