Hoa bay trên biển

2017-08-15 11:01:41

Gió xoa đầu ngọn sóng bạc trắng, cát nhảy múa cùng hải âu trong nắng, còn có vườn cải trổ bông vàng, đó là nơi tôi chờ người.

...

Vệt nắng cuối ngày uể oải buông rơi rồi ngủ thiếp đi trên những ngọn phi lao trắng xốp. Cành tre cong cong cọng vó khẽ đẩy mặt trăng lên cao. Bóng người vác thuyền thúng hòa vào bóng mây và bóng những cành lá bạch đàn rung rinh. Mái chèo ì oạp rẽ ánh trắng bàng bạc. Tiếng chài lưới rào rào lặn xuống nước như tằm ăn rỗi. Khi ngọn đèn dầu trên những chiếc thuyền chòng chành, chòng chành hóa thành những ngôi sao li ti của biển, các bà, các chị lại ngồi trên cát đan lưới chờ người đàn ông của gia đình trở về cùng hừng đông. Tôi cũng chờ người, nhưng tôi không biết đan lưới, đành dựa cửa ngóng ra khơi xa.

Gió lay lay giàn hoa thiên lý đưa hương thơm dìu dịu. Hoàng Sa làm nó cho tôi nguôi nỗi nhớ nhà. Tôi vẫn chỉ cười không nói. Nơi tôi sinh ra có một giàn hoa như vậy. Tôi vẫn không để ý đến cây thiên lý già ấy cho đến ngày Hoàng Sa xuất hiện. Tôi thường cùng Hoàng Sa viết chữ dưới giàn hoa thiên lý trong vườn. Không biết từ khi nào, dáng vẻ ngay ngắn cẩn thận thảo những nét chữ trên giấy điệp cùng mùi hương nhàn nhạt của chùm hoa trên đầu nhẹ nhàng khắc sâu vào tâm khảm. Đến khi nhận ra, tôi thường ở trong khoảng vườn đó, dường như lại thấy Hoàng Sa ngây ngô nhìn tôi nói: "Nàng thật giống những bông hoa kia".

Mọi người ở dải cát nắng gió này thường gọi Hoàng Sa là ông cá kình, đầy một tuổi đã rong ruổi theo thầy ra khơi. Lên năm đã bơi lặn như chú cá heo trong lòng đại dương. Hoàng Sa thường trấn an tôi trước mỗi chuyến đi xa: "Hoàng Sa được biển nuôi lớn, biết biển như hơi thở, hiểu tính tình của biển".
Vì tôi, con cá kình đã từ bỏ hơi thở của mình để lên đất liền ở rể.

Nắng bàng hoàng gõ sau gáy, tôi giật mình tỉnh giấc. Đoàn thuyền đánh cá dần dần kéo mặt trời đỏ hồng lên khỏi mặt biển. Các bà, các chị vội vàng ùa ra đón. Tiếng cười nói rộn vang cả bãi vắng. Tôi dễ dàng nhận ra Hoàng Sa giữa đám đông. Hoàng Sa cao hơn hẳn và rám nắng. Chàng chia cho lũ trẻ con những con cá sặc sỡ sắc màu vừa bắt đêm qua. Nụ cười của chàng lấp lánh như ánh nắng trên mặt nước trong xanh. Nhớ đến tôi, chàng thôi đùa với lũ nhỏ, sải bước dài vội về nhà.

"Ta đã về, nàng đoán xem, lần này ta mang gì về nào?".

Tôi khẽ lắc đầu, chẳng bao giờ đoán được món quà từ biển.

Là những vỏ sò nhỏ đỏ óng ánh dược xâu chuỗi thành vòng tay.

"Để cảm ơn ta, hôm nay nàng phải ăn nhiều hơn đấy".

Bữa cơm, ngoài cá tôm Hoàng Sa vừa mang về, còn có các món ăn đặc trưng ở quê tôi.

"Hoàng Sa. Hoàng Sa, tôi mang canh cá cho anh này". Ốc Vân, người bạn thân từ thuở nhỏ của Hoàng Sa bước vào, nhìn mâm cơm trên bàn, sững sờ.

"Ốc Vân vào ăn cùng chúng tôi". Hoàng Sa cười hạnh phúc.

"Anh...".

Xoảng.

Ốc Vân bàng hoàng buông rơi bát canh trên tay. Khi cô xoay người chạy ra ngoài, gọt nước mắt to đùng rơi trên mảnh sứ vỡ.

"Nàng đừng giận, dần dần Ốc Vân cũng sẽ quen thôi". Hoàng Sa nhìn tôi cẩn thận nói.

Tôi không trách cô ấy, người yêu quý Hoàng Sa chắc chắn là người tốt.

Hoàng Sa dạo này ít ra biển, quanh quẩn bên tôi, mượn cớ lợp lại mái, trồng thêm vài cái cây. Tôi biết, chàng sợ tôi ở nhà một mình nghe những chuyện không vui lại chạnh lòng. Lấy nhau mười lăm năm, tôi vẫn chưa thể cho chàng một người nối dõi, cũng không thể đỡ đần gì.

Chàng đã nổi giận với những người trong thôn quan tâm nhắc nhở. Chàng nói, "tôi lấy Ngọc Diệp không phải vì sinh con đẻ cái, càng không cần cô ấy phải làm gì. Cô ấy trở thành vợ tôi để chúng tôi vĩnh viễn được bên nhau và tôi mãi mãi được che chở cho cô ấy".

Mọi người đối với sự cố chấp của chàng đều không thể lay chuyển, đành chịu thua. Tôi đối với sự cố chấp đó, trong lòng vừa chua, vừa ngọt như trái mơ dai cuối mùa.

Theo Truyenngan.com 

Trao đổi thông tin

Quý khách có thể dùng mẫu bên dưới để trao đổi thông tin với chúng tôi.

Authenticate image

Vui lòng nhập vào thông tin phía trên để trao đổi

Các tin khác

Quản lý tài khoản

Trợ giúp

Giới thiệu