Những tháng ngày của tuổi trẻ rong ruổi trên muôn vàn con đường xa xôi đi tìm hương vị riêng của tình yêu, khao khát được ngụp lặn và tận hưởng sự tươi mới, ngọt ngào quá đỗi… Ngày tháng ấy, gió rít lên từng hồi như nhịp đập của con tim cứ đứt quãng, chập chờn chờ một ngày nắng lên mây nhẹ nhàng ru tình vào giấc say.
Năm tháng vẫn trôi đi, tình vẫn lặng lẽ đếm thời gian còn mải miết chạy hay đã ngừng trôi. Những lúc như thế, bước đi bên nhau lặng thinh, tiếng lá sột soạt chờn vờn trên cỏ úa, chẳng ai nói với ai câu nào. Đường xưa vẫn vậy, nhịp chân vẫn bước đều đều nhưng có lẽ tình vơi cạn bao nhiêu.
Tự nhiên thấy sợ và hoảng hốt muốn tìm lại chút hương vị của ngày qua. Cả hai đều hiểu rằng như thế nỗi cô đơn cứ kéo dài ra mãi, rồi bỗng chốc dừng lại ở một nơi chông chênh đến lạ. Những lúc như vậy, anh có thể yên lặng, bước đi bên em, và hãy hôn em đi, có được không?
Hôn em đi được không anh, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, mặc kệ cho mắt anh nhìn xa xăm uống trọn cả cảm xúc đang nấc lên từng tiếng vì quá nhớ thương. Người ta bảo rằng đôi mắt biết nói là đôi mắt nhìn vào đó người khác thấy an yên và mãn nguyện, nó cũng giống như nụ hôn. Nụ hôn là sự yên lặng của trái tim và là nhịp điệu đi lạc của cảm xúc đang run run. Có khi chỉ là một cái chạm môi thật nhẹ, thật êm nhưng lại có ma lực rất lớn khiến cho nhịp thở bỗng chốc gấp gáp, dường như mọi thứ đều tạm thời dừng lại. Chỉ cần thế thôi, đúng không anh?
Một ngày gió ngược hanh hao thổi, xoa xoa vào mái tóc rối bù, mắt em nhìn xa xôi như chờ đợi một điều gì. Lúc ấy, đến bên em, nghiêng người một chút và đặt lên môi em một nụ hôn thật khẽ nhé!
Những lúc cô gái của anh mệt mỏi, chân không bước ra khỏi được một mớ công việc đang rối bù. Khi ấy nhìn em như con mèo hoang lẻn vào ngôi nhà sang trọng và làm vỡ đống bát vừa mới khô, thật thê thảm. Anh không ngại khi nhìn thấy bộ dạng ấy chứ. Hôn em được không, em sẽ bớt mệt mỏi hơn.
Rồi những lần mình hẹn hò, em trang điểm thật kĩ, kẻ mắt môi tỉ mỉ từng chút một, bước chân ra khỏi nhà với lòng mong mỏi. Thế rồi mưa rơi, ướt nhẹp chiếc váy màu xanh, mưa rơi vào mắt em, nhòe phấn…Chờ mãi anh chưa tới, trời vẫn cứ mưa mãi… Dù trễ nhưng hãy đến nhé anh, vì có ai đó vẫn chờ anh mà. Đừng giải thích, phân bua vì sự đến muộn, hãy hôn lên môi em, cài then cảm xúc bằng sự ngọt ngào của trái tim… thế là đủ rồi!
Anh bảo rằng em ngang bướng, khó chiều, cứng đầu cứng cổ chẳng chịu nghe lời anh nói. Ừ! Em biết mà, nhưng em sẽ ngoan ngoãn như một chú mèo con được vuốt ve bộ lông óng mượt khi anh siết chặt lấy em, đặt lên đôi môi ngơ ngác một nụ hôn thật sâu anh nhé! Đơn giản thôi mà.
Thu đến, chông chênh nắng, hanh hao gió và sự ương bướng của cảm xúc; em loay hoay với một mớ cảm xúc bòng bong. Em nghĩ đến một con đường đầy lá vàng rơi, nhưng chỉ có mình em lạc lõng đi trên cung đường đó. Em sợ cô đơn, sợ cảm giác một mình nhưng vẫn phải gồng mình cố níu lấy cảm xúc về anh. Lúc ấy em hoang mang nghĩ về chuyện hai đứa mình. Anh đừng đi đâu nhé, chầm chậm bước đến bên em, ôm em từ đằng sau và xoay người hôn em được không? Vì giây phút đó em sẽ không còn thấy mình đơn lẻ nữa, em sẽ không hoang mang về chuyện tình mình nữa. Được không anh?
Hạ đã đi qua mùa nhớ từ rất lâu, thu đang trút tiếng thở dài qua từng chiếc lá và trút vào lòng người những trống vắng khó tả. Dù bất cứ điều gì và ở bất cứ hoàn cảnh nào, hãy đến bên em và hôn em đi, được không anh? Chỉ đơn giản là hôn thôi mà!
Thường Đỗ