Ngày đó tôi 24 tuổi với nhiều hoài bão, ước mơ của một chàng sinh viên mới ra trường. Tôi đã mơ đến hạnh phúc với em, người cùng tôi trải qua 5 năm đại học, 5 năm tình đầu sao mà đẹp quá, nhiều kỷ niệm quá. Có lẽ tôi là một người cầu toàn nên muốn tình yêu thật hoàn mỹ, muốn tình đầu là tình bất tử. Tôi đã đợi em 15 năm rồi.
Ngày em nói chia tay, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không biết tại sao em lại có thể quên mình, quên đi năm tháng đã qua dễ dàng như vậy. Ngày đó có lẽ vì bồng bột quá, ghen tuông quá, tôi đã sỉ nhục em trước mặt nhiều người để rồi em không thể tha thứ cho tôi. Tôi hối hận nhiều lắm. Tôi biết rằng lỗi của tôi, cơn ghen của tôi là đúng nhưng hành động của tôi là sai. Tôi nhận hết mọi tội lỗi, chấp nhận là kẻ sai để em được nhẹ lòng ra đi. Em có nhớ lời hứa năm đó của tôi không?
Tôi hứa sẽ ra đi nhưng vẫn chờ em, chờ ngày em quay lại. Tôi chờ em để em thấy được rằng không ai có thể yêu em nhiều như tôi. Bốn tháng trôi qua tôi vẫn không ngừng nghĩ đến em. Tôi ngồi đợi hàng tiếng đồng hồ chỉ được nhìn thấy em. Thấy cảnh em và người ta, tôi đau lắm. Tôi quyết tâm rời xa quê hương, đi đến một đất nước xa lạ để có thể quên em, nhưng nào có quên được.
Ngày chia tay, tôi hứa với em, vào ngày đó hàng năm, tôi sẽ đợi em ở nơi mà tôi ngỏ lời yêu em. Tôi cũng nói rằng nếu còn yêu tôi thì em hãy đến. Hằng năm tôi vẫn về, vẫn đợi. Thấm thoát đã 15 năm. Ngày tôi mất em, tôi giống như mất tất cả, tôi nghĩ mình phải kiếm tiền, thật nhiều tiền. Nghĩ rằng tiền sẽ mang đến hạnh phúc cho mình nên tôi đã đi. Đến bây giờ tôi đã đạt được điều đó nhưng vẫn không có được em, không có được hạnh phúc mình mong muốn.
Bây giờ khi trở về, tôi tìm gặp em. Em vẫn như xưa, đẹp lắm. Tôi giờ giống như người anh kết nghĩa của em. Tôi chăm lo cho ba mẹ em giống như một người con nuôi. Tôi làm vậy vì muốn trở thành một người trong gia đình em, muốn được thấy em vui, thấy em hạnh phúc. Với tôi như vậy là đủ rồi.
Tôi yêu em nhiều lắm, tình đầu của tôi.
Theo Xuân Phúc - VnExpress