- Tin tức
- Truyện Ngắn
Là bạn với thần tượng (Phần 2)
2017-06-23 15:30:20
KEN
Người ta đến và báo cho tôi biết rằng Huyền vừa mất trong bệnh viện. Cô ấy cắt mạch máu tay, và cứ để cho máu chảy ra như thế, cho đến chết... Tai tôi như ù đi. Tôi lao ra khỏi nhà hát, nhưng anh Tâm cản lại. Tôi không nhớ là mình đã đấm bao nhiêu cú vào mặt anh ta, cũng không nhớ mình đã hét lên bao nhiêu lần nữa.
- Anh cút đi! Anh là cái quái gì mà dám cản tôi?
- Ken, cậu hãy bình tĩnh lại đi! Bây giờ cậu đến thì có thay đổi được gì? Người chết thì cũng đã chết rồi. Buổi biểu diễn hôm nay rất quan trọng với cậu, và với cả công ty chúng ta. Cậu không thể vắng mặt được...
- Tôi mặc kệ! Anh cút đi! Cút đi!
Anh Tâm tung một cú đấm trời giáng vào ngực tôi làm tôi ngã nhào xuống đất.
- Lẽ ra cú đấm này sẽ đặt vào mặt cậu, nhưng vì cậu sắp sửa lên sân khấu nên tôi không muốn để cậu bị thương. Xin lỗi, nhưng tôi phải đánh để cho cậu tỉnh trí ra.
Cậu và Huyền đã chia tay rồi cơ mà! Vả lại, bây giờ cậu đến bệnh viện và làm ầm ĩ lên ở đó, bọn phóng viên biết được, chúng lại giật tít rằng Ken đã có người yêu mà lại đi lừa fan hâm mộ là chưa có. Lúc ấy, cả cậu và công ty chúng ta làm sao mà gánh nổi cái xì căng đan này đây? Hình ảnh của cậu sẽ bị sụp đổ nghiêm trọng đấy, biết không Ken? Cậu cứ ráng biểu diễn cho xong buổi hôm nay, rồi tôi sẽ bố trí người bí mật chở cậu đến gặp Huyền.
Tôi gục xuống mặt đất và khóc như một đứa trẻ. Bọn họ lôi tôi vào phòng thay đồ. Họ bắt đầu trang điểm, làm tóc. Tôi bước lên sân khấu mà tưởng chừng như mình đang bước lên đoạn đầu đài. Huyền mất, mà tôi lại đứng ở đây, mặc quần áo đẹp, và lảm nhảm những lời hát vô nghĩa.
Hôm đó, tôi phải hát lip-sync, vì giọng của tôi đang vỡ oà ra thành hàng ngàn mũi dao chặn ở cổ họng. Tiếng khán giả reo hò ngày một lớn. Nước mắt tôi chảy ngược vào tim. Khán giả, họ chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài hào nhoáng rực rỡ mà không thấy được nỗi đau đớn quằn quại trong tim tôi. Thật là bi kịch. Tôi thấy pha lẫn trong nỗi đau còn có sự tủi thân đang dâng trào trong lòng mình. Tôi biết, đây là số phận của mình.
Ngày đưa tang Huyền, nhìn tấm di ảnh của em đặt trên quan tài, tôi thấy mình giống như một tội nhân. Em đang nhìn tôi, và cười. Em cười cho cái sự yếu đuối hèn nhát của tôi chăng? Phải. Tôi chỉ đẹp và rực rỡ khi còn đứng ở trên sân khấu thôi. Bước xuống cái sân khấu ấy, tôi thua cả một người đàn ông bình thường. Tôi không thể mang lại hạnh phúc cho em.
Đầu tôi đau như búa bổ. Hầu như đêm nào tôi cũng phải uống thuốc ngủ thì mới ngủ được. Những khi mệt mỏi, tôi bắt đầu nghĩ tới cocaine. Nó làm cho tôi cảm thấy khoẻ hơn trong chốc lát, để rồi sau đó, thân thể tôi như rã rời. Tôi nhớ, hình như mình đã cho rất nhiều cocaine vào rượu rồi nốc cạn. Rồi sau đó, đầu óc tôi choáng váng. Rồi sau đó Linh đến...
Anh Tâm đang đứng trước cửa phòng bệnh, với Huyền. Không, với Linh. Họ đang nói chuyện gì đó. Hình như họ cãi nhau. Linh khóc, và bỏ đi. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy em khóc nhiều như vậy. Linh là cô gái mạnh mẽ, khác hẳn với Huyền. Vậy mà, đến em cũng không chịu đựng nổi tôi nữa rồi. Ừ thì em hãy đi đi, đi và tìm lấy hạnh phúc cho mình, đừng trông mong gì ở tôi...
- Cậu tỉnh rồi à?
Anh Tâm tiến lại phía tôi, miệng cười tươi như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Tôi đã vứt hết mớ thuốc ngủ và cocaine trong phòng cậu rồi. Đừng có dại dột như vậy nữa Ken à. May mắn không đến lần thứ hai đâu!
- Anh đã nói gì với cô ấy?
- Ai cơ?
- Đừng có giả vờ nữa. Tôi vừa thấy Linh rời khỏi đây!
- À... Nói gì ư? Thì cũng như với Huyền thôi.
- Khốn nạn! Anh là đồ khốn nạn!
Tôi chỉ muốn ngồi bật dậy và đập vào mặt anh ta. Nhưng cơ thể tôi rã rời như một người đi biển đang sắp sửa chết đuối. Anh ta ghì chặt tôi xuống tấm nệm, vẫn bằng cái bàn tay thô bạo đã từng đấm vào ngực tôi cách đây ba năm.
- Nghe đây, Ken, cậu nên biết an phận đi. Không Huyền, không Linh gì cả. Cậu không được đạp đổ hình tượng mà chúng tôi đã dày công xây dựng cho cậu, biết chưa?
Tôi mặc kệ anh ta...
Ngày xuất viện, tôi đi tìm Linh, nhưng bà Chín nói em đã dọn đi từ lâu rồi. Tôi ngồi phịch xuống vỉa hè, run rẩy bấm số điện thoại của em. Đầu dây bên kia chỉ vang lên những tiếng tò tí te lạnh lẽo. Không nhiều người bước vào cuộc đời của tôi, nhưng tất cả những người đã bước vào đều hoảng loạn bước ra như thế, như thể họ cố tình chạy trốn tôi.
Phải, tôi đã nhìn thấy trước tương lai của mình là như thế này đây. Năm năm nữa, có thể tôi vẫn còn nổi tiếng, nhưng tôi sẽ mãi mãi khép lại cánh cửa trái tim mình. Tôi không muốn cho bất cứ ai bước chân vào đó nữa. Mười năm nữa, hai mươi năm nữa, có lẽ tôi sẽ giống như một vì sao đã tắt ngấm ánh sáng, nhưng liệu tôi có còn đủ lòng tin để mở cánh cửa băng giá mà mình đã phong tỏa bao năm nay?
Nếu họ cứ bước vào đời tôi rồi bước ra như thế, để lại cho tôi một khoảng trống vỡ toang, thì thà là ngay từ đầu tôi đừng cho họ bước vào. Thật xót xa, tôi đã nhìn thấy tuổi niên thiếu, tuổi trẻ và cả tuổi già cô độc của mình. Tôi uống nốt ly trà đá và ăn chiếc bánh đậu xanh cuối cùng, tự nhủ sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa...
***
Tôi đang bước vào những ngày cuối cùng để tập luyện cho concert đầu tiên của mình sẽ được trình diễn vào cuối năm nay. Thật vất vả. Cả người tôi mướt mồ hôi suốt từ sáng đến tối, vừa tập hát, vừa tập nhảy, đến mức tôi nghĩ mình sắp sửa không trụ nổi. Những lúc mệt mỏi, trở về căn phòng lạnh lẽo hiu quạnh nằm đơn độc trên tầng 19, tôi chỉ muốn khóc.
Tôi không ham hố những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng của giới nghệ sĩ, cũng không thích cái ồn ào của quán bar, vũ trường... Đôi lúc, tôi nghĩ, giá như khi tôi trở về phòng, căn phòng đã được thắp sáng bằng ánh điện, cửa mở, sàn nhà sạch sẽ, trên bàn là bữa ăn nóng sốt sẵn sàng, và có ai đó ngồi đấy như đợi tôi, ai cũng được... Đó đã là hạnh phúc lắm rồi.
Cửa mở. Một bóng đen từ đằng sau lao tới đẩy tôi vào trong nhà. Gã vật tôi xuống giường và bắt đầu giở trò. Tôi túm được tay gã và đẩy gã ngã xuống đất. Tôi hốt hoảng bật đèn lên.
- Anh Tâm! Anh đang làm cái trò gì vậy? Anh điên à?
Anh ta vùng dậy, tiếp tục lao về phía tôi và ghì chặt tôi vào tường.
- Ken, chẳng lẽ cậu không biết là... là tôi rất yêu cậu sao?
- Anh nói cái quái quỷ gì vậy? Đồ điên! Buông tôi ra!
- Ken...
Tôi tát thẳng vào mặt anh ta. Cơn tức giận đang sôi sùng sục trong người tôi. Tôi nện cho anh ta thêm hai cú đấm nữa vào mặt. Anh ta choáng váng rồi đổ vật xuống đất như một cái cây bị gãy. Tôi hét lên:
- Biến khỏi phòng tôi ngay!
- Ken... Được, tôi sẽ đi. Nhưng cậu sẽ không thể yêu một ai khác được đâu, tôi thề đấy!
- Thì ra, tất cả chuyện này là do bàn tay sắp đặt của anh. Nói mau, cái chết của Huyền là có sự nhúng tay của anh phải không?
- Phải. Chính là tôi đấy, thì sao nào? Cô ta đáng bị như vậy, không ai được quyền chiếm hữu Ken cả!
- Đồ khốn nạn! Anh...
Tôi muốn đánh chết anh ta, ngay bây giờ. Thật may là lý trí của tôi vẫn còn đủ tỉnh táo. Tôi túm lấy cổ áo anh ta, hét vào mặt anh ta:
- Nói mau, Linh đang ở đâu? Nếu anh không nói, tôi sẽ giết chết anh ngay tại đây, tôi không đùa đâu!
- Muộn rồi. Cô ta đã đi chuyến bay lúc 9 giờ. Đến một nơi mà cậu không thể nào tìm thấy cô ta!
- Đồ khốn nạn! Anh là đồ khốn nạn!
Tôi buông anh ta ra rồi chạy như điên ra ngoài đường. Sân bay lúc mười giờ tối vắng vẻ và hiu quạnh, y như cõi lòng tôi. Tôi nhìn lên bầu trời đêm quạnh quẽ, cảm giác muốn hét lên mà như có cái gì đó chặn lại ở cổ họng. Xót xa và cay đắng. Linh đã đi thật rồi ư? Em có hạnh phúc với sự lựa chọn của mình?
Tôi đã từng trông mong ở em một cái gì đó nhiều hơn những gì tôi đã từng trông mong ở Huyền. Tôi đã nghĩ, biết đâu em có thể vực tôi dậy, vì ở em có sự mạnh mẽ, phóng khoáng và tự do mà tôi khao khát. Vậy mà...
Đại nhạc hội cuối năm ầm ĩ tiếng reo hò phấn khích của người hâm mộ. Tên tôi bật ra từ miệng của hàng ngàn fan. Tôi tự hỏi, trong số đó có bao nhiêu người thật sự yêu quý tâm hồn tôi chứ không phải yêu mến cái hình thức bên ngoài? Tôi đứng sau cánh gà, nhìn ra sân khấu. Tiếng reo hò. Ánh đèn rực rỡ nhấp nháy. Những vũ công váy áo sặc sỡ. Tất cả tạo thành một vầng hào quang giả tạo bao quanh tôi.
Giám đốc, phó giám đốc và cả tay quản lý đều khuyên tôi hãy giữ bình tĩnh, cứ như thể họ sợ tôi sẽ làm điều gì đó điên khùng. Tôi đoán vẻ mặt mình bây giờ chắc là đáng sợ lắm nên họ mới nói như vậy. Mà trông bộ dạng tôi thì có lẽ tôi sắp làm điều điên khùng thật.
Tôi đã chán ngấy cái hình tượng đẹp đẽ giả tạo mà họ xây dựng cho tôi. Chán ngấy cái bộ mặt giả tạo của họ. Chán ngấy. Tôi phóng tầm mắt ra xa, nhìn ra ngoài đường, nơi người ta đang cưỡi xe máy phóng đi vun vút trong gió. Thật thoải mái. Thật hoang dại. Tôi muốn như thế. Tôi hình dung ra con đường của riêng mình, một con đường hoàn toàn mới.
- Các bạn, xin cảm ơn các bạn đã đến đây ủng hộ cho tôi. Trước tiên, tôi muốn nói với các bạn điều này, rằng Ken không phải là một hình mẫu đẹp đẽ như các bạn đã từng tưởng tượng về tôi. Thật ra, tôi rất tệ hại. Tôi thường xuyên nói dối tất cả mọi người. Tôi không dám công khai bạn gái của mình. Tôi không bảo vệ được cô ấy. Kết quả là cô ấy đã chết thật oan uổng. Đó là lỗi của tôi.
Cả khán phòng lao xao. Tôi nhìn vào trong cánh gà, toàn bộ êkíp đứng chôn chân tại chỗ nhìn tôi. Gã giám đốc quát lên: "Im ngay đi, Ken. Im ngay!".
- Các bạn, thêm một điều này tôi muốn nói với các bạn nữa. Sau khi buổi biểu diễn này kết thúc, tôi sẽ tự động chấm dứt hợp đồng với công ty quản lý để trở thành một ca sĩ tự do. Mong rằng các bạn sẽ ủng hộ tôi trên con đường phía trước. Tôi sẽ trả bất cứ giá nào để cho cái hợp đồng ràng buộc tôi với công ty quản lý chấm dứt hiệu lực.
Cả khán phòng im lặng. Tôi nhìn thấy gã giám đốc, rồi phó giám đốc, rồi tay quản lý lần lượt kéo nhau đi đầy bất mãn. Nhưng tôi không muốn quan tâm đến họ nữa.
- Và tiết mục đầu tiên, tôi muốn dành tặng bài hát này cho một cô gái. Có lẽ giờ này cô ấy đã đi đến một phương trời xa lạ, nhưng vì chương trình này được truyền hình trực tiếp nên tôi hi vọng cô ấy vẫn đang dõi theo tôi. Tôi muốn gửi lời xin lỗi tới cô ấy, người bạn đầu tiên trong cuộc đời của tôi, người đã thật sự yêu quý tâm hồn tôi và đối xử tốt với tôi. Và có thể, đối với tôi, cô ấy còn ở một mức nào đó cao hơn cả tình bạn.
Tôi ôm cây đàn và bắt đầu hát. Trong giây phút ấy, tôi thật sự đã quên hết những gì đang diễn ra xung quanh. Quên hết cả những tháng ngày đã qua và những tháng ngày đang tới. Tôi hát như thể đang rót lấy từng giọt yêu thương trong trái tim mình.
Baby I don't wanna waste another day
Keeping it inside, it's killing me.
Cause all I ever wanted comes right down to you, to you.
I wish that I could find the words to say.
Baby I'ma telling you, every time you leave
I'm inconsolable.
Bài hát kết thúc, cả sân khấu vỡ òa trong tiếng vỗ tay. Đó là những tiếng vỗ tay khiến cho tôi cảm thấy hạnh phúc nhất trong suốt cuộc đời xướng ca của mình. Sau đêm nay, tôi đã nhận ra nhiều điều. Sự thành thật sẽ luôn được yêu quý, dù ở bất cứ đâu.
Sau buổi concert, Linh gọi cho tôi. Nghe thấy giọng nói quen thuộc của em mà tim tôi như muốn vỡ tung ra.
- Em đã xem concert của anh, Ken à!
- Linh! Em đang ở đâu?
- Em đang ở ngoài cổng nhà hát. Đang đợi anh.
- Sao cơ?
- Em đã lừa anh Tâm rằng mình sẽ đến... Nam Phi sinh sống để anh ta khỏi quấy nhiễu em nữa. Em biết anh ta có tình cảm đặc biệt với anh, nhưng không vì thế mà em bỏ cuộc. Linh không phải là người con gái dễ bị khuất phục, phải không anh?
Tôi im lặng, không nói nên lời.
- Ken?
- Gọi anh là Khôi, nhé Linh. Anh là Minh Khôi.
- Minh Khôi!
Tôi lao ra phía cổng nhà hát, nơi có một người con gái đang đợi mình. Ngay bây giờ, ngay lúc này đây, tôi chỉ có một khát khao duy nhất, là được sống như con người thật của mình, ngay trước mặt cô ấy. Tôi muốn cho cô ấy biết mọi thứ về con người tôi - cả những khoảng sáng và khoảng tối. Tôi muốn cho cô ấy biết tôi đã từng yếu đuối như thế nào, đã từng hèn nhát như thế nào, đã từng thảm hại như thế nào, đã từng cúi đầu cam chịu như thế nào...
Tôi tin là cô ấy hiểu, và cô ấy muốn biết nó - con người thật của tôi.
Hết
Truyenngan.com.vn
Trao đổi thông tin
Các tin khác
- Giấc mộng cũ [2018-03-13 11:57:42]
- Em yêu anh ấy [2018-03-12 14:53:29]
- Câu chuyện tình yêu. [2018-03-09 11:35:34]
- Vết sẹo [2018-03-07 08:43:09]
- Mây trắng tháng Ba [2018-03-02 10:54:14]
- Những ngày không anh [2018-03-01 11:25:08]