Les Fleurs Savages
2017-03-29 15:10:22
Người ta thường nói hoa hồng mới là vua của các loài hoa, nhưng không phải với tôi. Trong mắt tôi, hoa hồng chỉ là thứ hoa được thương mại hóa, quá phổ biến và thứ sắc dễ phai tàn còn mùi hương không lan tỏa. Còn mộc lan, được trồng ở xứ ôn đới, giống chị, luôn ôn hòa, dịu nhẹ với tôi; hoa mộc lan trắng tinh khiết hoặc phớt hồng, cũng đủ để tôi thấy một thiếu nữ trong đó, một người con gái trong sáng với những tình cảm tự nhiên mà đáng yêu. Tôi yêu chị. Yêu sự trong trắng. Yêu trọn tâm hồn, con người chị. Yêu mùi sữa tắm hoa nhài thoảng qua nhẹ như cơn gió.
***
Tôi vẫn còn nhớ chuỗi ngày hè tôi ở bên chị.
Hãy quay về hai năm trước.
Khi đó tôi vẫn còn là một con bé mười bảy tuổi ở đất nước Ý tươi đẹp. Gia đình tôi có thể gọi là khá giả, nhưng chẳng giàu tới mức chi trả học phí nếu tôi đi du học. Vậy nên, từ nhỏ tôi luôn học sao cho có thể kiếm một cái học bổng và thoát khỏi nơi tôi gọi là nhà.
Phải, là "thoát". Tôi nghĩ bố mẹ tôi không thích tôi, thực sự đấy. Tôi luôn là một đứa dư thừa trong gia đình, bên nội lẫn bên ngoại. Từ lúc nhớ được, tôi đã cảm thấy rằng bà nội không hề ưa tôi một chút nào. Dường như, bà tôi muốn một thằng cháu trai hơn là cháu gái. Song thái độ của bà tôi với em gái tôi lại không thể hiện điều đó. Lúc đó tôi không tin. Lớn lên mới hiểu được những lời sai bảo, lời mắng nhiếc mang ý nghĩa gì. Ông nội tôi cũng vậy. Chỉ cần nhìn thấy tôi là ông sẽ nổi cáu, tệ hơn nữa, khi em tôi làm điều gì sai, tôi lại bị lôi ra để nghe chửi. Hồi nhỏ, tôi là một con bé tự ti lắm. Vì tôi hơi thừa cân, vì chiều cao khiêm tốn, tôi chẳng lấy làm tự hào. Nhưng liệu bà ngoại tôi có hiểu điều đó? Khi mà có khách tới chơi nhà bà lại so sánh tôi với em gái, rồi như móc mỉa tôi thật là một đứa béo ị, ngu dốt, lùn tịt. Duy chỉ có ông ngoại tôi, ông luôn bảo vệ tôi, nhưng giờ ông đã đi rồi, không còn ở quanh để bảo vệ đứa cháu gái của ông nữa. Còn bố mẹ tôi, lúc nào cũng nói tôi ích kỉ, lười biếng, và bạn có thể thêm bớt cứ tính từ xấu xa nào vào cho đủ bộ. Nên, tôi muốn "thoát" khỏi căn nhà, khỏi gia đình này. Bởi ở đây, tôi chỉ cảm thấy cô đơn và lạc lõng.
Khi sang nơi đất khách quê người, điều đầu tiên tôi làm là tìm một công việc bán thời gian. Ơn Chúa, hồi ở Việt Nam tôi từng được học piano, guitar, harmonica và accordion (phải nói tôi là một con người số lượng hơn chất lượng) nên may mắn thay tìm được một chỗ ở quán café La Magnolia ở một con ngõ nhỏ gần Napoli. Và đó cũng là tôi gặp chị - một cô chủ quán đáng yêu.
Adeline.
Lạ thật. Con gái của đất nước hình đôi ủng nhưng lại mang tên của quốc gia bánh sừng bò.
"Tại mẹ chị thích ăn pizza với bánh sừng bò đấy!" – Adeline từng nói như vậy. Cùng với nụ cười như những tia nắng đầu hè ở Provence. Chao ôi, sao tôi lại yêu nó đến vậy!
Adeline nghĩa là cao quý trong tiếng Pháp. Như tôi đã nói, hoa mộc lan xứng đáng làm nữ hoàng của muôn hoa nhất. Thật hợp với chị.
Công việc hàng tối cầm cây guitar lên và ngồi hát những ca khúc mà tôi yêu thích, thực sự thì nó giống như một thú vui của tôi vậy, tôi thì thực sự không hiểu tại sao tôi vẫn được trả tiền. Và đó là €600 một tháng, quá dư dả cho một con sống ăn bám vào học bổng.Tôi từng đem thắc mắc này trải lòng với Ady (chị ấy bảo tôi đừng gọi là Adeline, dài dòng, vả lại, chị thích được gọi là Ady hơn) và chị chỉ nói:
"Biết sao không? Có những người đáng để chị chia nửa tiền lãi."
Nhưng em chỉ làm vật trang trí và làm một con dở tự kỉ trong quán chị thôi mà.
"Nhiều khi chị bất ngờ về khả năng viết của em. Chị không biết làm sao nhưng những bài post của em ở các trang mạng xã hội khác nhau đều đã góp phần làm nơi này nổi tiếng hơn trước."
Em vốn sống ảo mà.
Trên mạng, tôi là một kẻ khác hoàn toàn. Tôi là một người gây được tiếng vang bởi những bài post "chửi" idol của người khác. Có người đồng tình, người lại bất bình. Nhưng có sự thật không thể phủ nhận, một khi tôi đã post gì, họ đều xâu xé như thể đó là miếng mồi ngon mà sư tử đầu đàn ban cho họ. Điều đó làm tôi cảm thấy mình như hoàng hậu, một chúa tể, để rồi sau đó lại quay về với cảm giác mờ nhạt, hòa tan giữa dòng người bon chen, xô bồ. Quả thật chỉ là đóa hoa ven đường lúc nào cũng mong tưởng được thành bông hoa xinh đẹp, tươi thắm được người người chăm sóc.
Hè ở đất nước cận nhiệt đới thì nóng điên dại, nóng đến phát rồ, nhưng ở xứ ôn đới thì lại khiến tôi có chút không quen, vì nó lành lạnh. Nhưng tối nào tôi cũng phải đến La Magnolia. Thứ nhất vì trách nhiệm, thứ hai vì tôi luôn ngóng chờ nụ cười của ai kia.
Hè đến, lẽ ra người phục vụ quán phải nhiều lên để đáp ứng nhu cầu khách du lịch nhưng từng người một lại đi với lí do học tập quan trọng nhất. Vậy là tháng tám năm đó, chỉ có tôi và Adeline.
Tóc Ady nâu hạt dẻ. Mắt Ady màu nâu ánh xanh lá. Ady là straight.
Tôi tóc ombre hồng, cạo một phần ba đầu. Mắt tôi nâu sáng. Tôi là Pan.
Tôi từng nghĩ, phải chăng tôi có khả năng yêu là một sự trừng phạt? Tôi thích ai, người đó sẽ từ chối tôi, cho dù tôi có kiên trì; thảm hại hơn, tôi yêu ai, người đó sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi mãi mãi. Vậy nên, tôi đã ngước lên bầu trời trong xanh không còn gợn mây trắng nhưng cũng không cao rộng, trong thời khắc chuyển giao giữa mùa hè và mùa thu và thầm nguyện ước.
Xin Người, đừng để con yêu Adeline. Chị ấy là điều quý giá nhất đối với con. Nếu con say tình rồi, sẽ không thể tỉnh lại. Rồi con và Ady sẽ phải đi ngược đường nhau. Và con sẽ đau khổ biết nhường nào. Nên con cầu xin Người, hãy để mối tình đơn phương này là cơn mưa rào mùa hạ.
Đơn phương một mình. Đơn phương thương tổn. Con đường chông gai này xin để mình em đi. Mọi đau thương đều là em nhận về mình.
Trong hai năm, hôm nào cũng thế, đến bên Ady, lặng lẽ nhưng hạnh phúc. Cứ như vậy, lẽ ra là như vậy.
Cúc dại vốn có sức sống mạnh mẽ, chỉ cần cho nó đất, nước, không khí, ánh sáng thì nó sẽ sống. Còn những loài cây kia, cần đến đôi bàn tay của người chăm sóc. Tỉ mỉ từng chút một. Là vậy đấy. Hoa mộc lan nếu ngắt khỏi cành thì dù có để nó xuống đất với hy vọng sống tiếp thì tốt nhất, bạn nên đi học lại lớp mầm bởi những kiến thức nông cạn và niềm tin mù quáng đó.
Tôi chưa từng nghĩ, có ngày tôi phải xa Adeline.
8/8.
Tròn hai năm kể từ lần đầu tôi gặp Adeline. Ít ra thì, cũng cần làm gì đó cho người chị đáng yêu này chứ nhỉ? Tôi nghĩ thầm rồi quyết định sẽ nấu ăn cho Ady một bữa no nê. Ady thích ắn đồ Việt. Nhất là cá kho, chị bảo nó lạ miệng. Ha, chị đáng yêu quá.
Tôi dậy từ sớm, ra chợ mua cá tươi, rau tươi, tóm lại là tôi mua toàn đồ tươi về rồi cặm cụi từ sáng để làm cá kho. Bỗng nhiên có người ôm chặt lấy tôi từ phía sau. Nhìn thấy lọn tóc nâu và mùi táo xanh, tôi biết ngay đó là Ady.
"Ady, chị làm gì vậy?"
"Một lúc thôi được không?"
"Dạ..."
Tôi ngừng lại, cảm giác này đau quặn thắt lại. Ady, chị rốt cuộc là làm sao vậy.
Một lúc lâu sau, Ady bỏ tôi ra, đi về không lời chào.
Lần đầu tiên kể từ khi tôi bỏ nhà ra đi, tôi khóc.
Khóc vì cảm thấy bất lực quá, không giúp gì được Adeline rồi.
Khóc vì thấy sợ, lòng tôi cứ có gì đó bồn chồn.
Vì cô đơn, vì cảm thấy đau.
Chiều đó, tôi gọi điện cho Ady, bảo chị đến nhà tôi. Chị ậm ừ, nhưng chí ít còn hứa sẽ qua.
Em tin lời chị đó nhé.
Love me like you do
Tôi nhấc máy lên. Là Ady bảo tôi ra mở cửa.
Tôi chạy bổ ra cửa, ngoài kia đang mưa, chị nhất định không để bị ướt đấy nhé!
Nếu không...
Mở cửa ra, tôi còn biết làm gì đây ngoài thở dài, người con gái trước tôi giờ đây ướt như chuột lột.
Tôi cảm thấy như ông trời đang cười nhạo tôi.
Tôi chưa kịp nói gì thì Adeline ôm tôi vào lòng. Cái lạnh của nước mưa lan sang cả cơ thể tôi, tôi rùng mình.
"Con mèo nhỏ của chị... Chị xin lỗi."
Lời của chị nhẹ như gió mùa thu.
Rồi Adeline hôn tôi.
Nó không đơn thuần là môi đặt trên môi.
Mà đó là nụ hôn Pháp nồng nhiệt, cháy bỏng.
Ôi Adeline! Em đã chờ giây phút này từ lâu rồi.
Ôi Adeline!
Rồi đôi môi mềm mại đó cũng rời khỏi tôi.
Đừng đi mà.
Đừng rời đi.
"Chị xin lỗi."
Ady khóc rồi chạy đi, bỏ mặc tôi đứng như con ngốc ở trước cửa.
Tôi tròn mắt.
Adeline, đừng đi mà.
Tôi chạy theo, chạy hết sức mà tôi có thể.
Em không thể để chị đi được!
Lần này sẽ không!
Em cần giữ lấy người em yêu.
Tôi là một kẻ vô dụng. Một con bất tài. Một kẻ phá hoại. Một con khốn đáng khinh. Tôi không xứng đáng. Không hề, không có chút nào của tôi xứng đáng với Adeline.
Trong tay tôi là sợi dây chuyền hình chìa khóa.
Còn trên cổ cô gái nằm trong quan tài kia là sợi dây chuyền có mặt là một hòm thư.
Ngạc nhiên thay, chìa của tôi vừa khít với ổ khóa hòm thư đó.
Và, đáng yêu làm sao, khi mở khóa sẽ thấy bên trong là một mảnh giấy được ghi cẩn thận bằng bút mực: Je t'aime.
Rõ ràng là người Pháp nhưng lại nói dối em là gốc Ý mà.
Rõ ràng đã ung thư phổi gian đoạn cuối nhưng vẫn nhịn đau giấu em mà.
Rõ ràng là một con ngốc mà.
Ngày đó, tôi đã không đuổi kịp Adeline. Tìm đến căn hộ của chị, không ai ở đó. Quay về La Magnolia, thì bạn của chị lại nói là chị đi mất rồi.
Chị xấu tính quá.
Để em phải lưu luyến như thế này.
Một tháng sau ngày đó, người bạn của chị ở La Magnolia nói muốn đưa tôi tới một nơi. Tôi ngoan ngoãn đi theo và đến bệnh viện C.
Phòng 231.
Chọn khéo thế, ngày sinh của tôi.
Trên giường bệnh là cô gái tóc nâu đang thở bằng bình oxi. Cô ấy đã gầy đi rồi.
Tôi thẫn thờ bước đến, quỳ xuống bên giường bệnh, cầm lấy tay cô gái tóc nâu.
"Chào Adeline."
Adeline mở khẽ đôi mắt nâu xanh, rồi đưa tay lên vuốt tóc tôi, mái tóc đã dài gần bằng nhau, cũng đã nhuộm về nâu hết. Adeline nói tôi nên làm những gì mình thích, tôi thích tay chị luồn trong tóc tôi. An toàn lắm.
Cái máy chết tiệt! Sao chỉ còn đường thẳng thế kia? Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!
Bác sĩ và y tá vào, ghi chép vào một tờ giấy. Trong lòng tôi vẫn đang cầu mong rằng họ chỉ đang ghi lại bệnh tình của Ady.
Hiện tại, tôi đang đặt bông hoa cuối cùng lên quan tài bằng gỗ thông. Hoa mộc lan và cúc trắng.
Tạm biệt nhé.
Hoa mộc lan không có sức sống mãnh liệt như cúc. Lẽ ra cúc dại có thể tiến bước về phía mộc lan, như vậy cả hai đều có thể tiếp tục bên nhau. Nhưng mộc lan đã quá vội vã, còn cúc thì quá chậm chạp, thành ra mộc lan đã nóng vội nhảy xuống bên cạnh cúc dại. Loài hoa cao quý ấy đã rời cành, nhanh chóng lụi tàn, trở về với tro bụi. Cúc nhỏ những giọt nước mắt xót thương cho mộc lan nhưng quá muộn rồi. Kẻ luôn luôn trách bản thân thì chẳng bao giờ làm được gì cho đời, chi bằng hãy tự kiếm tìm hạnh phúc cho mình.
Tất cả đều sẽ lụi tàn, sẽ héo úa, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đắng cay, đau buồn, rồi sẽ nhường chỗ cho hạnh phúc.
Quan trọng là phải tự lực đi tìm. Nhỉ?
Theo Truyenngan.com.vn