Lời nguyền

2015-08-31 11:53:34

 Buổi chiều, đường Hàn Thuyên mát mẻ luôn có nhiều 9X ngồi quanh những gốc chò cổ thụ.
   Ted lẩm bẩm nói với mình: “Ừ thì FA cũng có sao đâu nhỉ? Một mình dạo quanh Nhà thờ Đức Bà ít ra sẽ đỡ mệt hơn cái thằng nhóc đằng kia phải è cổ chở cô bé tóc bím”. Rồi bất chợt, Ted thấy hai đứa bên kia đút bánh tráng cho nhau. Sao người ta không cấm mấy đứa yêu nhau ra công viên nhỉ? Ted thú nhận: “Tóm lại là một thằng sinh viên năm nhất “đành ế vì không đủ kinh tế” như mình vẫn cần tình yêu”. Thở dài cho số phận FA, Ted lôi từ trong ba lô con cóc ra xấp giấy A2 và một mẩu bút chì. “Vẽ đi, cho thôi không buồn nữa...”.
   Nhưng vẽ mãi chẳng ra hình thù gì, cất giấy bút vào ba lô, Ted quay xe đạp xuống lòng đường. Lang thang trên những con đường chìm trong lòng phố, Ted nhìn dòng xe xuôi ngược và nghĩ vẩn vơ. Làm thế nào để không yêu? Đó là vấn đề. Làm thế nào để không bận tâm hay ghen tị với 1 cặp đẹp đôi? Không “say nắng” một cô nàng xinh xắn? Đó chỉ có thể là một phép lạ thần kì chăng?
“Ước gì mình luôn miễn nhiễm với virus tình yêu.” - Ted nhủ thầm.
   Bỗng một tiếng sấm nổ lớn khiến Ted giật mình.
Giữa buổi chiều thanh không chút gợn mây đen, sao lại có sấm nhỉ? - Ted nghĩ.
   Ted dừng xe, khi phát hiện mình đang ở trên một con đường xa lạ. Ted nhìn thấy một cửa hiệu đơn độc thôi thúc anh bước vào. Cửa hiệu mang tên “Lời Nguyền”...

***
 
   Sa Linh vò nát cái sheet nhạc mới kí âm xong, bạo lực vứt nó vào thùng rác.
- Chẳng ra làm sao cả! - Sa Linh tự hét lên một mình.
   Cả tháng trời, Sa Linh không viết được bài hát nào ra hồn. Như sắp thành một kẻ bất tài, kiểu mà cô ghét nhất. Sa Linh không chấp nhận ăn không ngồi rồi, tuy chỉ mới học phổ thông nhưng Linh đã biểu diễn nhiều bài hát do chính mình sáng tác và tải lên mạng. Kết quả là nhiều nơi như công ti quảng cáo, các nhà văn hóa, thậm chí là các “lò” đào tạo ca sĩ… tìm đến Linh đặt hàng.
   Dạo này thị trường có vẻ chuộng những ca khúc ướt át về tình yêu, mảng mà Sa Linh gần như không thích. Dĩ nhiên, thích làm việc chuyên nghiệp, Sa Linh sẽ không từ chối yêu cầu của khách hàng vì lí do sở thích.
   Vấn đề là cảm xúc. Hầu như không có cảm xúc gì về tình yêu trong Sa Linh.
“Người ta đâu cần phải yêu mới sống được đúng không?” - Sa Linh luôn nghĩ.
   Nhạc chuông Forever Alone vang lên trong điện thoại. Nhìn số gọi tới mà Sa Linh ngao ngán, nhưng bắt máy.
- ... Vâng, em đã viết xong bài hát cho anh rồi, nhưng em cần xem lại phần hòa âm. Cuối tuần này em sẽ giao nó cho anh...
   Nói thêm vài câu xã giao rồi Sa Linh tắt máy. “Ôi chà, cái bài hát mình định giao đang nằm trong thùng rác kia đấy! Dĩ nhiên, mình cũng chẳng thể giao thứ tệ như thế!” - Cô ném cái Nokia lên giường.
   Lương tâm nghề nghiệp không cho phép Sa Linh làm ra mấy tác phẩm dở hơi. “Nhưng giờ thì tìm đâu ra cảm hứng đây hả trời?” - Sa Linh ngao ngán cầm lấy guitar, dạo qua mấy cung La thứ rồi Mi thứ, vài giai điệu tuôn ra nhưng vô hồn và rỗng tuếch.
   Có lẽ người ta đã đúng khi nói: “Không biết yêu thì không thể là nghệ sĩ”.
   Linh bỏ cây guitar xuống và với lấy điện thoại, nằm dài trên sofa, lúc lắc bàn chân:
- ... Này, mày không nghe lầm đâu, tao bảo “tao muốn có bạn trai”... Tao không sốt... và không mưa bão gì ở đây cả. - Sa Linh nói với nhỏ bạn thân.
- Mày thôi cười đi, tao bực rồi đấy... Nói chung, tao không les và mày giúp tao hẹn hò một tên tốt tốt... đổi lại là một chầu ốc chịu chưa? Tao đợi tin tốt nhé! - Sa Linh đạt được thỏa thuận.
   Linh bỏ điện thoại vào túi trái quần jean, quấn quanh cổ cái khăn choàng denim xám, luồn chân vào đôi doctor to bản - “Đi dạo tí cho khuây khỏa nào!” - Sa Linh bước khỏi phòng.
   Phố Tây về đêm không ngủ. Con đường tấp nập nguời đi và hàng quán. Nhìn vài cặp đôi đang khoát tay đi bộ ngược chiều Sa Linh tự hỏi: “Họ cảm thấy gì khi đang yêu?”.
   Khẳng định một điều là Sa Linh không có gì bất thường về tâm lí và giới tính. Đơn giản là trước giờ cô chưa cảm thấy cần yêu. Xinh xắn và cá tính, dĩ nhiên là có vài chàng theo đuổi Sa Linh. Nhưng mấy cậu chàng này luôn bị cô tìm ra khuyết điểm. Rồi bọn hắn cũng tự rút lui khi không khuất phục nổi cá tính mạnh mẽ của Linh. “Nhàm chán như một bài hát có bốn hợp âm” - là những gì cô đánh giá bọn con trai.
“Nhưng mình phải yêu gấp thôi!” - Linh gật gù khi nhìn thấy một đôi, đang cùng nhau đàn và hát ở một quán vỉa hè trên đường Bùi Viện.
“Có lẽ tình yêu sẽ cho mình vài cảm hứng, chí ít là hoàn thành xong bài hát mới” - Linh nghĩ thầm. - “Hi vọng nhỏ bạn tìm được cho mình một tên khá”. Chí ít là không hỏi Linh từng quen bao nhiêu người rồi như tên trước đó...
“Nhưng vấn đề là liệu mình có thích hắn được không ?” - Linh dư biết mình bị chai lì cảm xúc.
- Cầu trời cho con biết yêu. Đơn phương cũng được. Có tí rung động để còn chất chứa cảm xúc để mà sáng tác.
   Chợt Sa Linh bỗng giật mình nhận ra mình đã đi ra khỏi phố Tây. Cô đang đứng trên một con đường xa lạ, không có bóng người. Tiếng sấm chát chúa nổ ra bên tai giữa buổi chiều thanh vắng càng làm cô ngạc nhiên hết sức. Trước mặt Linh là một cửa hàng có vẻ cũ kĩ, âm u, bảng hiệu Lời Nguyền.

***

   Một tháng sau…

   Ted ngồi trong quán Dốc, mắt và tay chăm chú vào bức vẽ tách cà phê, mặc cho chung quanh đầy những cặp đôi và cô nàng xinh đẹp.

   Cậu nhóc phục vụ mang chiếc tạp dề carô đồng phục, thay cho Ted cái gạt tàn đầy, tay chìa ra cho anh một mảnh giấy.
- Cái chị váy xanh ngồi bàn ngoài kia muốn làm quen anh đấy. - Cậu nhóc nhe răng.
- Nói anh có bạn gái rồi em nhé. - Ted nói mà không thèm nhìn đến mảnh giấy ghi số điện thoại, mắt vẫn để vào bức vẽ.

   Cậu nhóc phục vụ ngơ ngác một lát rồi quay bước đi, le lưỡi.
- Eo ơi, anh ta từ chối một cô dễ thương mà không chút do dự.
 
   Hoàn thành nốt mấy nét cuối cùng cho bức vẽ của mình, Ted hài lòng ngắm nghía. Từ hôm bước vào cửa hiệu Lời Nguyền, Ted yêu đời như chưa bao giờ có.

   Không để ý đến bất cứ cô nàng nào, không thèm ghen tị với mấy tên có “gấu”, Ted vẽ được bao nhiêu là tranh minh họa cho các báo và nhà xuất bản.
 
“Không yêu thì quá tốt chứ sao?” - Ted huýt sáo giai điệu Forever Alone.

- Anh này, em ngồi đây nhé. - Cô nàng váy xanh ngồi xuống ghế trống trước mặt Ted, cất tiếng cắt ngang giai điệu.

   Đó là một cô gái khá xinh, tóc búi cao và có cái cổ trắng tinh, nếu là Ted trước đây bảo đảm chết ngay lập tức. Nếu là trước đây, trước khi Ted tới Lời Nguyền…

- Anh đang chờ một người bạn đấy.

   Váy xanh khẽ cau mày, nhưng cô chưa bỏ cuộc. Váy xanh vẫn vui vẻ nói với Ted vài câu gì đó, đại loại như thích những người vẽ đẹp và muốn làm quen. Ted chẳng để tâm gì mấy, và đợi cho cô ta nói đã đời thì anh đáp gọn lỏn:

- Ờ!

   Thế là váy xanh bỏ đi luôn. Cậu bé phục vụ lại một phen lắc đầu, lè lưỡi...
 
   Có điều Ted nói thật về chuyện anh đang đợi bạn. Đầu tuần, thằng bạn thân bắt buộc anh phải đến gặp một nhỏ bạn của người yêu nó. Lại cái trò làm mai làm mối. Nhưng một tháng trước, Ted đã ghé vào cửa hiệu Lời Nguyền, xin một điều ước giải phóng bản thân mình khỏi thứ tình yêu rắc rối đó nên giờ chẳng có hứng thú gì. Thằng bạn đe dọa, van xin đủ trò, và cam đoan đây là một cô nàng cực đỉnh. Ted thỏa hiệp một phần vì nể bạn, mặt khác muốn thử thách xem phép lạ của “lời nguyền” có thật sự linh nghiệm không.

“Để xem cô nàng ấy làm được gì nào? Mình đã bị vướng lời nguyền rồi mà, chẳng yêu ai được nữa”.

   Cánh cửa cà phê Dốc bật mở đón Sa Linh bước vào, váy hoa và giày cao gót, những thứ mà trước khi ghé Lời Nguyền, chưa bao giờ có trong tủ áo của Sa Linh. Cô lộng lẫy khi mặc mấy thứ này.
 
   Mấy chàng trai trong quán đều liếc nhìn Sa Linh. Một cách thật dịu dàng, Sa Linh mỉm cười với từng người, mặc cho mấy cô bạn gái nghiến răng trèo trẹo.

   Từ hôm gặp Lời Nguyền và xin rung động tình yêu, Sa Linh bỗng nhiên thay đổi 180 độ, bỏ hẳn cái tính khó khăn dò tìm khiếm khuyết của người khác, cô thấy ai cũng đáng yêu. Sa Linh trở nên yêu đời, nữ tính hẳn ra và tất cả những tên con trai trên đời này đều có điểm tuyệt vời. Như anh bảo vệ chung cư thì cực kì đáng tin và mạnh mẽ, còn chàng bán vé xe bus thì dịu dàng và chu đáo... Ừ thì họ có vài khuyết điểm, nhưng như vậy mới càng hấp dẫn chứ!

   Còn âm nhạc ư? Cảm hứng tràn trề. Sa Linh hoàn thành bài hát được đặt hàng trong vòng năm phút. Sau đó còn sáng tác thêm hai ba ca khúc khác.

   Và đầu tuần, nhỏ bạn thân đã hẹn cho cô một tên con trai mà theo quảng cáo là rất tuyệt. Đó là cái duy nhất mà Sa Linh còn thiếu, một chàng bạch mã hoàng tử, để viết nên bản ro­mance hoàn hảo.

   Sa Linh bước tới bàn trong góc và Ted ngẩng đầu lên.
- Là anh! - Linh há hốc.
- Là em! - Ted tròn mắt.

***

 
   Lần đầu tiên Ted và Sa Linh gặp nhau ở cửa hiệu Lời Nguyền.
   Khi đó cả hai cùng bước vào. Cửa hiệu Lời Nguyền chỉ có độc nhất một cái ghế sofa ở giữa căn phòng được bọc da hổ. Bốn bức tường sơn màu xám nhạt, còn lại, trống rỗng.
   Người đàn ông ngồi trên cái ghế sofa đứng dậy nói với Sa Linh và Ted.
- Chào mừng đến với cửa hiệu Lời Nguyền.
   Sa Linh nhìn người đàn ông hỏi:
- Cửa hàng ở đây bán gì?
   Người đàn ông khoác trên người áo choàng đen, nở nụ cười.
- Không bán gì. Ở đây mỗi người có một điều ước.
   Ted kinh ngạc.
- Ước gì cũng được?
   Người đàn ông gật đầu.
- Ước gì cũng được. Và không tính phí.
   Ted cùng Sa Linh nhìn nhau ngơ ngác. Cái cửa hiệu này cứ như mọc lên từ một… giấc mơ! Ted buột miệng, theo cái kiểu người ta mong điều gì thì thường nói đến điều đó chứ không phải tin vào lời người đàn ông kì lạ kia:
- Tôi ước mình chẳng bao giờ biết yêu.
   Khoan thai gật đầu, người đàn ông liếc nhìn Sa Linh.
- Còn cô?
   Đáp lại như cái cách trả lời cho câu mà người ta thường hỏi: “Ước mơ của bạn là gì”, Sa Linh nói:
- Tôi ước mình tràn ngập cảm xúc rung động, có thể yêu bất cứ điều gì và bất cứ ai.
- Điều ước đã được thực hiện - người đàn ông nói với cả hai - Bây giờ hai bạn trẻ hãy rời khỏi đây. Nhưng hãy nhớ rằng: vì cả hai đến nơi này cùng một lúc, nghe điều ước của nhau, nên nếu hai người chạm mặt nhau lần nữa, phép lạ sẽ mất đi hiệu lực.
    Người đàn ông vỗ tay, cửa hiệu Lời Nguyền thoáng trong phút chốc biến đi đâu mất, chỉ còn lại Sa Linh và Ted đối mặt nhau trên con đường vắng, con đường quen thuộc ở Sài Gòn. Cả hai rùng mình. Mọi việc xảy ra khiến trong giây phút cả hai tin đây là sự thật chứ không phải giấc mơ, tin mà không tranh luận gì. Bởi tất cả đã quá rõ ràng. Quay sang nhìn nhau, Ted và Sa Linh gần như đồng thanh:
- Hi vọng chúng ta không bao giờ gặp nhau nữa nhé.
***
 
   Ted và Sa Linh bước theo từng đốm sáng trên Cầu ánh sao rực rỡ. Nơi đây nhiều cặp tình nhân đang tay trong tay.
- Em có nhớ lần đầu mình gặp nhau ở cửa hiệu “Lời Nguyền” không? - Ted nói với Sa Linh.
- Người đàn ông bí ẩn dặn nếu chúng ta gặp lại nhau lần nữa thì phép lạ không còn hiệu nghiệm.
- Không ngờ giữa thành phố rộng lớn này mà chúng ta lại gặp nhau sớm đến vậy? Những ngày vui vẻ, vô tư của anh sắp hết rồi. Anh sẽ lại ghen tị với mấy cặp có đôi vì mãi chẳng tìm được một người thật sự hợp với mình và sẽ luôn chán nản. - Ted than thở.
- Em cũng sẽ thôi yêu đời và mặc váy như thế này. Trở lại con người quen thuộc như cũ. Em vừa lại nhận bốn, năm đơn đặt hàng tình ca nữa chứ... - Sa Linh cũng chán nản không kém.
   Ted bỗng nhìn xa xăm về phía hàng dương liễu cong cong.
- Nghĩ cũng hay nhỉ? Chúng ta mặc dù rất khác nhau, có điều ước trái ngược nhau. Nhưng có những thứ rất trùng hợp, cùng đến cửa hiệu Lời Nguyền, cùng thay đổi, rồi gặp nhau lần nữa.
- Em tự hỏi, phép lạ sẽ mất tác dụng khi nào nhỉ? Em sẽ không cần tình yêu như trước nữa sao? - Sa Linh buồn bã.
   Ted nhìn chăm chú Sa Linh rồi nói:
- Nếu em tiếc nuối tình yêu đến vậy, thì… hay là… mình thử hẹn hò nhé?

Hiếu Nguyễn (sưu tầm

Trao đổi thông tin

Quý khách có thể dùng mẫu bên dưới để trao đổi thông tin với chúng tôi.

Authenticate image

Vui lòng nhập vào thông tin phía trên để trao đổi

Các tin khác

Quản lý tài khoản

Trợ giúp

Giới thiệu