Lời nói dối của mùa xuân
2017-02-20 14:12:31
Tôi xếp từng gói xà phòng ngay ngắn lên kệ, cảm giác bải hoải như rút hết sinh lực trong cơ thể. Ngay lúc ấy tôi chỉ muốn mặc kệ hết đống công việc ngớ ngẩn này, bỏ qua cả Minh và cô bạn gái mới chết tiệt, để có thể trở về nhà, ăn bánh quy nướng và uống sữa nóng và xem nốt bộ phim hoạt hình yêu thích.
Thì ngay chính lúc đó, tôi nhìn thấy cậu ta, qua khe hở của kệ hàng.
***
Cậu ta mặc áo đồng phục cấp ba trắng tinh, đeo kính gọng vuông, gương mặt nhìn nghiêng thật đẹp. Cậu ta đang chăm chú đọc thông tin trên một lon cà phê, đột nhiên ngưng lại rồi quay thêm 45 độ, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi qua khe hở của kệ hàng.
Tôi nghĩ chúng tôi sẽ nhìn nhau mãi mãi như thế nếu Thanh không khe khẽ khều vai tôi và thì thầm: "An đang nhìn gì đó? Để đống xà phòng lại cho Thanh, An ra quầy thu ngân đi."
Cửa hàng tiện lợi một buổi tối giữa tuần thật vắng vẻ, cậu ta là khách hàng duy nhất trong cửa hàng vào lúc 9h25, khi chỉ vỏn vẹn 5 phút nữa là tôi có thể về nhà. Ấy vậy mà, tôi đã bỏ qua bánh quy nướng, cốc sữa nóng và cả bộ phim hoạt hình, để đợi cậu ta lựa xong đống đồ và mang ra thanh toán. Cậu ta mua một cốc mì, một túi bánh quy rắc đường và hai lon cà phê. Ở khoảng cách gần, tôi thậm chí còn ngửi thấy mùi bột giặt trên áo cậu ta, đôi mắt mệt mỏi giấu sau cặp kính.
Khi tôi đưa túi đồ cho cậu ta, chúng tôi lại nhìn lướt qua nhau, ánh mắt chạm nhau giữa không trung chừng năm giây gì đó, tôi cũng không chắc nữa, ngay giờ phút đó tôi nghĩ tôi chỉ quan tâm tới cậu ta, mặc kệ thời gian trôi.
Tất cả chỉ có vậy, xảy ra không quá 15 phút, mà thật kì lạ tôi lại nhớ cậu ta tới tận những ngày sau, quên cả Minh, phải, quên cả Minh của tôi.
***
"Minh có bạn gái rồi đó. Nghe đâu hai đứa nó được đi trao đổi sinh viên bên Hàn Quốc..."
Nhóm chat chung của tụi bạn cấp ba đột nhiên xôn xao vì tin Minh có bạn gái. Minh bí thư cũng đeo kính gọng vuông, hay cười hiền hiền. Tốt nghiệp một cái, Minh đậu vào một trường tuốt trong Sài Gòn, lẳng lặng không ai trong lớp biết cho đến tận ngày Minh bay. Ngày Minh bay, tôi trốn trong phòng, tắt nguồn điện thoại và tua đi tua lại "Let it be" hàng trăm lần.
Trong suốt bằng ấy năm tháng, tôi vẫn hay lặng lẽ vào facebook của Minh, nhìn cậu qua những bức ảnh, an tâm rằng cậu vẫn sống tốt ở một phương trời xa. Ngày Minh trở thành sinh viên, ngày Minh cùng hội bạn thân đi cắm trại qua đêm, ngày Minh vi vu bên Thái Lan cùng những người bạn cùng lớp Đại học,... Sinh nhật Minh tôi cũng chỉ để lại một dòng nhỏ xíu xiu trên facebook cậu, Minh nhấn thích và nói lời cảm ơn, rồi vài dòng hỏi thăm tình hình của nhau. Có lẽ Minh vẫn chưa biết tôi quyết định "gap year" mà không học Đại học, tôi cũng chẳng đi đâu xa mà ở lại thành phố của chúng tôi, tìm một công việc làm thêm, tận hưởng từng ngày trôi.
Thế mà Minh đã kịp có bạn gái, ngay trước mùa xuân. Khi nghe tin ấy, tôi không thấy buồn nhiều, chỉ có cảm giác mình tan thành hàng vạn mảnh nhỏ bé, lững thững trôi giữa bầu trời.
***
Tôi gặp lại cậu ta vào buổi tối thứ Sáu, khi tôi đang uể oải kiểm tra những lon cà phê. Cậu ta ở ngay phía bên kia, mặc áo và tạp dề đồng phục của cửa hàng, mải mốt xếp những chai nước khoáng.
Cậu ta đột nhiên dừng lại, hơi ngẩng lên, và lần thứ hai ánh mắt chúng tôi gặp nhau giữa khe hở của kệ hàng.
"Chào chị, An." Cậu ta nhoẻn miệng cười.
Cuối ca làm, tôi lững thững bước ra ngoài cửa hàng, ngước nhìn bầu trời và quyết định ngồi xuống băng ghế trước cửa một lát. Khi còn một mình, tôi chợt nhớ Minh da diết, và cảm thấy mình là thực thể cô đơn nhất vũ trụ này.
"Chị An đang nghĩ gì đó?" Cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi, chìa ra chiếc bánh mì còn ấm. Cậu ta mười tám tuổi, đang học lớp mười hai của một trường cấp ba trong thành phố.
"Chị đang ước giá như được bay giữa bầu trời kia thì thích biết bao."
"Chị An cứ như Peter Pan ấy nhỉ?" Cậu ta cười khúc khích, đuôi mắt hơi nheo nheo thật hiền lành.
"Chị lại thấy em mới là Peter Pan ý, mười tám tuổi mà nhìn trẻ con ghê, làm chị ghen tỵ kinh khủng."
Cậu ta lại cười thành tiếng nhưng không nói gì nữa, tôi cũng im lặng, chúng tôi ngồi bên cạnh nhau lặng lẽ ngắm những vì sao.
Tôi nghĩ giống như cậu ta thật thích, vẫn được là một cậu học sinh cấp ba vô tư vô lo, thầm thích cô bạn bàn trên thì giúp cô ấy trực nhật, chép bài của cô ấy, mua kem cho cô ấy.
Giống như tôi với Minh hồi xưa.
Minh ngồi trên tôi, luôn chăm chú viết bài, còn tôi thích nằm dài xuống bàn nhìn tấm lưng dài của cậu ấy, áo đồng phục trắng tinh còn vương những giọt mồ hôi. Tôi thích đứng trên hành lang tầng hai, nhìn xuống sân trường nhìn cậu ấy đá cầu, khi cậu ấy nhìn thấy tôi, tôi sẽ vẫy vẫy tay và cười thật tươi.
Chúng tôi của năm đó, chúng tôi của ba năm thanh xuân đó đã từng vui vẻ biết bao, đẹp đẽ biết bao.
***
Tối hôm đó, tôi ngồi ở băng ghế trước cửa hàng, mở điện thoại và xem đi xem lại những bức ảnh hồi chúng tôi học trung học. Minh đứng ngược nắng vẫy tay và cười thật tươi. Minh nằm dài xuống bàn, hai mắt hơi nhắm, tóc xòa xuống trán. Minh mặc áo sơ mi trắng tinh đang cắm cúi chép từ mới. Minh hơi cúi người xuống hơ tay trên đống lửa cắm trại, gương mặt nghiêng nghiêng bừng lên trong ánh lửa hồng.
Thẻ nhớ của tôi chỉ lưu đầy hình ảnh của chàng trai mười bảy tuổi đó, chàng trai mà tôi của mười bảy tuổi hay tôi mười chín tuổi đều không có dũng khí để chạm tới.
Tôi ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm để giữ cho nước mắt không rơi. Ấy vậy mà cậu ta, không hiểu từ đầu chui ra áp một chai nước khoáng mát lạnh lên má tôi, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu xem bức ảnh Minh đang cười rạng rỡ.
"Đó là người mà An thầm thích, phải không?" Cậu ta khẽ thầm thì.
Tôi không trả lời cậu ta, cúi đầu nhìn Minh, mặc cho nước mắt rơi đập xuống màn hình điện thoại, làm cho nụ cười của Minh nhòe đi đôi chút.
"Chị An đừng khóc, mắt chị lúc khóc nhè trông xấu lắm. Em xin làm ở đây chỉ vì thích đôi mắt của chị quá chừng, nên chị đừng khóc nữa nhé, coi như là vì em đi...."
Vành tai cậu ta đỏ ửng, cậu ta chìa cho tôi tờ giấy ăn, mắt nhìn vu vơ đi đâu. Tôi lau khóe mắt, mỉm cười: "Người ta nói phụ nữ và đàn ông lần đầu tiên nhìn vào mắt nhau quá bảy giây sẽ yêu nhau đấy. Chị và em ngó nhau có khi phải tới mười giây."
"Chị An mà tin mấy cái nhảm nhí kiểu vậy á?! Em mà thèm thích bà già mít ướt như chị ấy hả?"
Tôi bật cười đuổi theo cậu ta tới tận bãi đỗ xe của cửa hàng. Chúng tôi lấy xe đạp, cùng nhau đạp xe thong dong dưới bầu trời đầy sao, con đường về nhà thấy bình an và đẹp quá chừng.
***
Hôm sau cậu ta vừa xếp đồ lên kệ hàng vừa bảo với tôi: "Chị An có xem 5cm/s không? Em vừa mới xem phim đó tuần trước và nghĩ có điều này cần nói với chị."
Tôi ngước mắt nhìn cậu ta, hơi buồn cười khi nghe giọng cậu ta nghiêm túc hơn hẳn thường ngày: "Nếu em là Takaki dù ở đâu em vẫn sẽ cố gắng giữ liên lạc với Akari, để đến cuối cùng mọi thứ không chỉ là nuối tiếc như thế."
"Ừm... Chị nghĩ khoảng cách và thời gian có thể làm người ta xa nhau đến kinh ngạc đấy."
"Đó là khi người ta không đủ dũng khí để vượt qua thôi An à. Nếu người ta thực sự muốn không khoảng cách hay thời gian nào có thể ngăn cản được."
Ngưng lại một lúc, cậu ta thì thầm: "Em nghĩ chị An nên nói chuyện với anh ấy, về mọi thứ. Đã đến lúc chị phải dũng cảm hơn rồi, tin em đi, rồi chị sẽ thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết."
Tối hôm đó về đến nhà, tôi bật laptop, ngồi im nhìn chấm xanh của Minh trên facebook, cứ như thế đến hơn mười lăm phút. Rồi tôi nghĩ mãi về những lời cậu ta nói, về chuyện tôi phải cam đảm hơn. Và tôi quyết định rồi, tôi-mười-chín-tuổi phải mạnh mẽ hơn tôi-mười-bảy-tuổi dại khờ năm đó.
"Chào Minh, dạo này thế nào rồi?"
Minh trả lời vui vẻ trong vòng vài giây sau đó. Chúng tôi nói chuyện với nhau rất lâu, tưởng như không có một năm trời ngắt quãng, như thể chúng tôi vẫn là hai cô cậu học sinh ngồi trên nhau trong lớp học.
"Tớ đã từng thích cậu hồi cấp ba đấy, cậu tin được không?"
Minh im lặng vài phút, rồi cậu nhắn lại dài thật dài.
"Vì chuyện đó nên An đã tránh mặt tớ suốt đúng không? Hôm tớ bay tớ đã chờ An mãi, và rồi nhận ra tớ đã khờ như thế nào khi để vuột mất cô gái mà tớ yêu quý, rất nhiều. Mười bảy tuổi đó đã để lại nhiều tiếc nuối trong tớ, thực sự đấy An..."
Minh còn nhắn dài nữa, nhưng lúc đó tôi chỉ nhớ được có vậy. Rồi Minh bảo Minh cảm thấy rất vui vì được nói chuyện với tôi sau rất nhiều ngày tháng, "chúng ta sẽ lại là bạn nhé An!" Tôi thì thầm: "Ừ, tất nhiên rồi Minh."
Tôi không còn thấy buồn nhiều nữa, cũng không còn cảm giác muốn tan ra thành hàng vạn mảnh nhỏ xíu. Lúc đó tôi hiểu rằng cậu ta đã đúng, khi tôi mạnh mẽ đối diện với chính mình, tôi biết tình cảm của mình với Minh đã dừng lại, ngay chính thời khắc chúng tôi không còn là học sinh cấp ba. Những gì sau này tôi cứ dằn vặt mãi chỉ là nỗi nuối tiếc thanh xuân, nuối tiếc vì đã không đủ dũng khí nói với Minh rằng tôi yêu quý cậu ấy nhiều thế nào...
***
Cậu ta nghỉ làm cả tuần vì một kì thi quan trọng nào đó ở trường, cho tới khi tôi được nghỉ Tết cậu ta vẫn không quay lại.
Đêm giao thừa, tôi cùng bạn thân lang thang dưới phố, xui xẻo thế nào lại lạc nhau trong khi điện thoại của tôi hết ngúm pin. Tôi đứng yên tại ngã tư đường, hoang mang nhìn người qua lại ngày một đông thì có ai đó khẽ khều vai tôi.
"Chúc chị năm mới vui vẻ nha!" Cậu ta đeo găng tay màu xanh lá, hai mắt cười tít lại sau cặp kính.
Tôi ỉu xìu nói: "Chị bị lạc bạn này, em có mang theo điện thoại không?"
"Xin lỗi chị nhé em để quên ở nhà rồi. Chị đứng đây với em luôn đi, còn có 7 phút nữa là giao thừa rồi. Và trước khi giao thừa em cần thú nhận với chị điều này." Cậu ta lại thầm thì.
Tôi nhìn cậu ta, nghiêng đầu chờ đợi. Cậu ta nghiêng hết bên này sang bên kia, vành tai lại đỏ ửng lên: "Em nói dối chị ba điều đấy. Em đã bảo rằng em không thèm thích bà già mít ướt như chị trong khi lại thích chị ngay lần gặp đầu tiên trong cửa hàng. Em cũng không can đảm như chị nghĩ đâu, em đã bảo chị nói chuyện với Minh nhưng chị biết không, cả tối hôm đó em đã mong rằng chị không gọi anh ấy, rằng chị sẽ không vì thế mà rung động thêm lần nữa..."
Cậu ta ngừng lại, cúi đầu nhìn những viên gạch lát đường. Tôi nhắc: "Em còn chưa nói điều thứ ba?"
"Em đã nói dối rằng không mang điện thoại để chị có thể đứng đây thêm chút nữa, đủ lâu để em thú tội xong..." Cậu ta giơ chiếc điện thoại di động màu đen ra trước mặt tôi, gương mặt mang vẻ tội lỗi.
Tôi chưa kịp nói điều gì thì những tiếng râm ran đầu tiên trên bầu trời báo hiệu thời khắc chuyển giao sang năm mới đã tới. Chúng tôi ngẩng đầu lên ngắm nhìn những bông pháo hoa đầu tiên nở tung trên nền trời đen thẫm.
Tôi cũng đã nói dối cậu ta suốt những tháng ngày qua, rằng tôi đã nghĩ mãi về cậu ta từ lần gặp gỡ đầu tiên, rằng cậu ta thực ra can đảm hơn tôi rất rất nhiều.
Cậu ta tháo găng tay xanh lá, bàn tay ấm áp đan lấy mười ngón tay lạnh buốt của tôi. Và tôi nghĩ, mọi lời nói lúc này đều là vô nghĩa...
Theo Truyenngan.com.vn