Lung linh mắt nắng

2015-05-21 16:42:14

 Tính em là vậy, khi đã yêu mến ai thì quan tâm hết mình. Con người sống để yêu nhau. Thế thôi. Thiên hạ nghĩ gì mặc họ.

***
Nắng từ đâu về đọng đầy trong đôi mắt em lung linh. Em hồn nhiên nhìn bầu trời trong trẻo rồi bĩu môi vào làn mây trắng khinh khỉnh bay lơ đễnh chẳng thèm quan tâm đến em gì hết.
Sao mây giống hắn thế? Lạnh lùng như viên sỏi bên đường. Chưa người con trai nào gặp em mà không có một chút biểu cảm nào qua ánh mắt và khuôn mặt như hắn. Lần đầu, lần hai, lần ba..., mặt vẫn lạnh tanh như cục đá trong tủ đông. Đáng ghét. Dám xúc phạm bản cô nương đến thế là cùng. Thật đáng đời. Hèn gì mọi người gọi hắn là "Xác ướp". Nghe lạnh gáy thật nhưng mà đúng với hắn quá còn gì nữa.
Em bỗng cười khúc khích tỏ vẻ khoái chí AQ. Bỗng bịch một phát. Em va vào ai đó. Á! Thì ra là hắn.
- Nè! Mộng du hả? Hắn hỏi.
- Hì. Đâu có. Sao bạn lại ở chỗ này?
- Sao lại không được? Sân trường mà?
- À, ừ, hì.
- Lần sau đi đứng cẩn thận.
- Hì. Cảm ơn.
Nói xong, hắn đi thẳng. Nhìn cái khuôn mặt lạnh lùng khó ưa đó bỗng thấy tưng tức thấy mồ. Em đưa nắm đấm dứ dứ phía sau lưng hắn. Dường như cảm nhận được điều đó, hắn quay lại và bắt gặp. Em bị bất ngờ, rụt tay lại nhưng không kịp. Mặt đỏ ửng lên, lúng túng, quay lưng chạy ù vô phòng học. Nắng ngẩn ngơ ngã sóng soài trên lá khô. Hàng phượng bâng khuâng cố đỏ những sắc màu le lói cuối mùa. Thu trong veo như mặt hồ nước, thanh khiết như tâm hồn những cô cậu học trò mới lớn.
Hắn là Linh, học lớp bên. Hắn mới chuyển từ trường ở đâu tận một thành phố lớn về đây được hai tuần. Với khuôn mặt không phải là đẹp trai đến mức đón tim mấy nàng nhưng lại khá lạnh lùng, bí ẩn làm nhiều "fan" nữ tò mò. Và tất nhiên trong số đó có con nhỏ chảnh chọe là em.
Em là Phương, học lớp 11b bên cạnh. Lớp b tất nhiên "dốt" hơn lớp a nên các bạn nữ bên này rất mến mộ mấy anh chàng lớp a lắm lắm. Nhưng bù lại, mấy nàng lớp b lại khá xinh xắn nên mấy anh bên kia cũng mến mến. Tình hình cứ thế đung đưa, không có gì đáng nói. Nghĩa là lướt qua, lướt lại lớp nhau đá mắt đưa tình nhau là chuyện thường ngày ấy mà.
Em học khá, có chút nhan sắc và đặc biệt sự ngây thơ đôi lúc ngớ ngẩn của em làm bao chàng gục ngã, chỉ chờ em dang tay kéo lên thôi. Nhưng em nó cứ ngơ ngác như thế, ai nói gì cũng chỉ toe miệng cười rồi lại quay nhìn lá, nhìn hoa mà thơ thẩn. Bao anh gặp, đá lông nheo đến gãy cả mắt mà em chả hiểu tình ý gì cả. Không phải em không biết, em chưa muốn yêu, mà em cũng chẳng thấy thích thú gì cái trò nhăng nhít ấy. Phấn đấu học thật tốt mới là mục đích của em, còn anh nào có ý thì giả vờ tỏ ra ngớ ngẩn thế đôi lần rồi mấy anh cũng chạy dài.
Nhưng đã là con gái ai không thích được người khác phái ngưỡng mộ, trộm nhìn hay ngắm nghía mình. Em cũng thế thôi. Đôi khi lại được dịp thể hiện cái chảnh của mình nữa chứ. Thế mà trong cái lớp bên đáng yêu đó lại có một kẻ thật đáng... ghét.
Hắn không thèm nhìn em lấy một lần, nếu vô tình đối mặt thì ánh mắt ấy vẫn lạnh tanh như đồng. Không cười, không hỏi, không tỏ vẻ gì hết. Thật tức mà. Nhiều lúc em còn nghi ngờ sắc đẹp của mình nên sau mỗi lúc chạm mặt hắn em còn len lén lấy gương ra soi thử khuôn mặt mình. Đẹp mà? Hắn khốn thật!
Thời gian cứ thế trôi trong sự ấm ức của em. Bao lần chạm mặt hắn đều mang lại cho em một cảm xúc mà với những tên con trai khác em không cảm nhận được. Đó là hoảng hốt, xấu hổ, hơi run, tim đập mạnh, và sau đó là cục ức dâng lên, muốn trả thù. Giờ em mới hiểu được cảm giác của những tên con trai lớp a ngày trước khi đối diện với em. Chắc họ cũng có cảm giác đó và thù ghét em lắm nên mới đặt cho em biệt danh "Phương Ngơ". Mà cảm giác đó gọi là gì nhỉ? Phải về hỏi mẹ. Hic! Không được, mẹ mắng cho chết. Hay hỏi bạn? Ui, tụi nó ghẹo cho mà chui xuống đất. Em lại ngơ ngẩn ngồi nhìn trời.
Thu heo may đã qua. Mùa đông về choàng chiếc áo màu xám lên bầu trời. Nắng đã không về lung linh trong mắt em nữa. Nên đôi mắt đượm một nỗi suy tư. Có một cái lạnh nhè nhẹ len lỏi vào đâu đó trong sâu kín tâm hồn. Thỉnh thoảng, có vài chàng đi ngang qua ghế đá liếc mắt đưa tình hay buông lời chọc ghẹo nhưng em đâu thèm để ý. Em bận ngơ ngẩn rồi. Mặc gió thúc vào má, thổi tung vay mái tóc đen dài, em cứ ngồi đó, đăm chiêu nghĩ ngợi. Mắt em bỗng sáng rỡ lên. A, có một kế hoạch.
Xuân đến rồi đi, hạ cũng sang rồi trôi mất. Em hồi hộp chờ đợi kết quả xếp lớp. Cả năm học qua, chưa bao giờ bạn bè thấy em phấn đấu đến vậy. Ai cũng ngạc nhiên khi con nhỏ Phương thay vì ngồi ngơ ngẩn thì dạo này cứ cắm đầu vào sách vở, không kể giờ ra chơi nữa. Nhiều nhỏ bạn bực tức mà gắt với em. "Nè, bà trở nên hâm thế bao giờ vậy? Hay đạp nước... của bọn lớp a?" "Học nhiều vào cho thủng não à? Có ra ngoài chơi với bọn tui không thì nói?" "..." Nhưng nhỏ Phương cứ cắm cuối vào trang sách giả vờ chẳng nghe bọn bạn nói gì. Đôi khi bọn chúng tức quá, xúm lại cù lắc, nhéo, đấm, đá đau điếng nhưng Phương vẫn không thèm buông sách xuống, chỉ cười hì hì thật ... ngớ ngẩn. Bọn bạn lắc đầu, không ai biết em nghĩ gì nữa.
Rồi ngày đó cũng tới. Em vui mừng nhảy tưng bừng giữ bao ánh mắt nhìn khó hiểu của bàn dân thiên hạ. Hóa ra em đậu vào lớp 12a! Có gì mà mừng đến thế! Bọn bạn không hiểu nổi. Sắp xa bạn bè qua lớp khác mà còn vui được. Đúng là "Phương Ngơ".
Ngày lên lớp xí bàn, em biết hắn hay thích ngồi bàn cuối trong góc phải nên nhảy tót lại chỗ đó mà ngồi trước rồi để sách mình lên xí phần luôn cho hắn. Bọn con trai 12a nghe Phương chuyển vào lớp mình thì mừng như bắt được vàng. Tên nào cũng muốn ngồi bên chỗ trống cạnh Phương nhưng em không cho, nói là chỗ đó có người ngồi rồi.
Và cuối cùng, Linh cũng xuất hiện. Hắn thản nhiên đi thẳng đến chỗ bàn em và ngồi vào góc còn trống, tựa vào tường nhắm mắt mơ màng như em là một người vô hình bên cạnh. Tức nổ đôm đốm, em hét lên.
- Nè! Tên kia, chỗ này có người ngồi rồi à.
- Ai?
- Bạn tui.
- Kệ bạn. Chỗ này tôi ngồi năm ngoái đền giờ.
- Năm ngoái khác, năm nay khác à.
- Hình như mình nhớ lớp a năm nay chỉ có mình bạn được bổ sung thôi mà.
Hắn vẫn không mở mắt, tỉnh bơ đáp lại làm em ú ớ không biết nói thế nào. Mấy tên khác ngạc nhiên, ngẩn tò te, không biết con "Phương Ngơ" này đang làm cái trò gì. Em giả vờ ngớ ngẩn nhìn ra ngoài khung cửa. Mùa thu vàng rực, lá vàng, hoa cúc vàng, nắng cũng vàng trở về lung linh trong mắt em. Mùa thu cuối cùng của tuổi thần tiên, bồi hồi cảm xúc. Em như nghe nhịp đập của con tim vừa chạm vào heo may mùa cuối. Vậy là chỉ đợi một tiếng ve nữa thôi, ta đã xa nhau rồi.
- Bạn là Phương? Hắn bất chợt hỏi làm em giật mình khỏi cơn mơ màng.
- Ừ, không biết sao còn hỏi?
- Mới đọc danh sách lớp.
- Vậy á?
Đúng là "Xác ướp". Hắn không nói gì, định tiếp tục thiu ngủ thì cô giáo bước vào lớp.
Trong tiết học, hắn ngồi ngay ngắn, chắm chú nghe giảng, ghi chép, làm bài tập, không nói chuyện nửa lời. Phương cũng giả vờ chú ý lên bảng nhưng thật sự, trong tâm trí chỉ chú ý đến từng cử động của hắn mà thôi. Khi giải bài tập, em vờ quay sang hỏi bài hắn dù đã biết tỏng cách làm.
- Vậy mà cũng vào được lớp a? Hắn cằn nhằn.
- Ừ, tui dốt, nhờ xuôi nên mới vô đây gặp ông đó.
Nói vậy thôi nhưng hắn vẫn chỉ bảo tận tình. Mà cách giải của hắn ngắn gọn, tinh tế hơn cách mà em nghĩ ra và cũng khác với cô nữa. Không biết hắn học cách đó từ đâu nữa nhưng rất hay và thông minh. Phương bỗng phục hắn lắm.
Và cứ thế, môn nào em cũng giả vờ nhờ hắn chỉ bài giúp. Mặc dù lúc nào cũng cằn nhằn cái dốt của em nhưng hắn vẫn hướng dẫn rất chi tiết.
Cứ thế, hai người trở nên thân thiết từ lúc nào chẳng biết. Bọn con trai trong lớp thấy thằng Linh lấy lòng được người đẹp thì tức anh ách nhưng chịu chứ làm gì được. Còn bọn con gái thì cũng ganh tỵ với Phương nhưng cũng đành chấp nhận rằng họ là một cặp rất xứng đôi.
Khi gần gũi, Phương mới thấy thật ra hắn không đến nỗi lạnh lùng. Đôi lúc hắn cũng cau có hoặc mỉm cười với cái kiểu trẻ con của em. Nhưng có cái gì đó trong mắt hắn Phương cảm nhận được nhưng không thể giải thích và cũng không thể hỏi. Nó lạnh lẽo, xa xăm, mơ hồ như bầu trời mùa đông vậy. Nhiều lúc định hỏi nhưng khi quay nhìn hắn, em lại bắt gặp cái ánh mắt băng giá đó nên không dám hỏi.
- Phương định thi vào ngành gì? Hắn hỏi em, mắt vẫn đăm đăm nhìn ra bầu trời mùa đông xám xịt.
- Chưa biết?
- Sao lại không biết?
- Vậy ông định thi ngành gì?
- Tôi hỏi bạn trước mà?
- Tui thích ông nói trước.
- Bác sĩ tâm lý.
- Sao lại thi ngành đó?
- Thích thế.
- Tui cũng thi ngành đó.
- Vì sao?
- Thì thích thế.
Hắn lại im lặng, tựa đầu vào tường nhắm mắt. Người gì mà kỳ cục, ngồi bên mỹ nhân mà chẳng chút rung động, ga lăng gì cả. Em ấm ức lắm nhưng không biết làm sao trị hắn đây. Không lẽ lại viết thư cho hắn. Hic! không được. Có lẽ, hắn có điều bí mật nào đó. Mình phải tìm hiểu mới được. Em nghĩ.
Vậy là em âm thầm theo dõi xem nhà hắn ở chỗ nào. Đi xe cách hắn một đoạn để tránh bị phát hiện, mắt luôn nhìn theo dấu vết của hắn. Vượt qua vài cái ngõ tư, quẹo vài con hẽm rồi cũng thấy hắn dừng lại, mở cổng đi vào.
Em lại gần. Căn nhà nhỏ, khiêm tốn nhưng khá sạch sẽ và nhiều hoa, cây cảnh. Đang lớ ngớ ngó nghiêng thì em bỗng giật mình khi nghe tiếng nói từ phía sau.
- Con đến tìm thằng Linh à? Hình như nó có trong nhà ấy? Quay lại, em thấy một người đàn ông đứng tuổi đang nhìn mình.
- Dạ, dạ... Em lúng túng.
- Ba đi đâu về vậy? Làm con tìm nãy giờ. Linh từ trong nhà đi ra hỏi và có vẻ ngạc nhiên, bối rối khi thấy Phương. - Sao bạn lại ở đây? Hắn hỏi.
- À, ừ, thì...
- Theo dõi tôi.
- Đâu có. Tui...
- Vào nhà chơi đi con. Ba Linh nói.
- Dạ...
- Phương vào nhà chơi. Linh nói.
- Ừ, ừ...
Em theo hai cha con Linh vào nhà. Ngôi nhà tuy nhỏ nhưng lại rất ngăn nắp, sạch sẽ. Càng ngạc nhiên hơn khi biết nhà chỉ có hai cha con.
- Bạn ngồi chơi, để tôi đi lấy nước. Linh nói, có vẻ chẳng bực tức hay có suy nghĩ gì về việc Phương lẽo đẽo theo sau.
- Ừ, bạn cứ để mình tự nhiên.
Ba Linh vào trong rồi lại trở ra hỏi em. - Cô là ai? Cô đến đây làm gì? Tôi không còn liên quan gì đến cô nữa hết. Cô...
Em há hốc mồm ngạc nhiên, ú ớ không biết nói gì thì Linh trở ra. - Ba, không phải mà. Ba vào trong nghỉ đi rồi con làm cơn ba ăn. Nha, nghe lời con.
Ông từ từ quay lưng và đi vào trong. Linh nhìn Phương buồn bã nói. - Ba tôi vậy đó, lúc tỉnh lúc mê. Bạn thông cảm.
- Bác ấy làm sao?
Linh không đáp, chỉ lặng lẽ pha trà, rót nước mời Phương. - Bạn uống nước đi. Ở lại ăn cơm trưa với nhà tôi nhé. Tôi sẽ đi chuẩn bị bây giờ.
Phương ngập ngừng một lúc rồi gật đầu. - Ông để tui giúp cho. Tui là con gái mà.
- Ừ, cũng được.
Lúc này, em thấy hắn hiền lành, đáng yêu hơn là đáng ghét. Có lẽ có uẩn khúc gì trong gia đình làm tính cách của hắn như vậy thôi chứ càng tiếp xúc thấy hắn chẳng đến nỗi nào, cũng tình cảm lắm.
Phương phụ Linh làm bữa trưa, tranh thủ dò la tình hình. - Ba Linh có sao không?
- Mất trí tạm thời. Ba tôi lúc nhớ lúc quên vậy đó.
- Tội bác quá. Còn mẹ ông đâu?
- Tôi không có mẹ. Có lẽ bạn không nên biết nhiều.
- Xin lỗi đã làm ông buồn nhưng đã là bạn bè tui muốn hiểu về ông nhiều hơn không được sao?
Linh lặng im không nói nữa. Phương cũng chẳng hỏi gì thêm.
Bữa cơm trưa cứ thế diễn ra trong lặng lẽ. Nhìn Linh bón cho cha từng muỗng cơm, Phương thấy chạnh lòng. Thì ra, không phải ai cũng có một cuộc sống êm ấm như mình.
Phương sực nhớ chưa báo cho ba mẹ biết là mình không về, em lấy điện thoại nhắn tin nói rằng chiều nay ở lại trường học thêm. Vì em ngoan nên ba mẹ rất tin tưởng, không thắc mắc gì. Ăn xong, Phương giành rửa chén bát, Linh lo cho cha nằm nghỉ. Xong xuôi đâu đó, hai người ngồi trước hiên nhà nói chuyện.
- Linh nè, ông có xem tui là bạn thân không?
- Sao bạn lại hỏi vậy?
- Đã là bạn thì nên chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống chứ, sao lại cứ giấu kín mãi trong lòng?
- Mình không muốn người khác xen vào cuộc sống của mình.
- Kể cả Phương ư?
- Sao bạn lại quan tâm tôi như vậy?
- Tui, tui, vì...
- Bạn thích tôi?
Phương ngượng nghịu đến đỏ cả mặt, lặng lẽ gục đầu rồi lí nhí.
- Mình thực sự rất mến cậu nhưng đừng hiểu nhầm nha, mình...
- Thực ra người con gái như Phương ai mà không mến nhưng... Linh bỏ lửng câu nói.
- Nhưng sao?
- Mình còn nhiều thứ phải lo toan lắm, với lại mình sợ...
Phương mở tròn xoe đôi mắt nhìn Linh. Thì ra trong vẻ băng giá đó, ẩn chứa một trái tim bị tổn thương ghê gớm.
Ba Linh từng là giám đốc một công ty gia đình rất lớn. Mẹ Linh là phó giám đốc. Trong công ty có tay trợ lý trẻ, đẹp trai, biết chiều lòng phụ nữ. Hắn đã rắp tâm chiếm đoạt công ty, vì thế tìm cách tiếp cận mẹ Linh. Ba Linh vì công việc nhiều nên hay đi công tác, ít quan tâm vợ. Đó chính là lý do bà đã ngã vào vòng tay tên trợ lý. Hắn dụ dỗ bà lập âm mưu, chiếm đoạt toàn bộ cổ phần công ty, đẩy ba ra khỏi vị trí giám đốc và ép ông phải ly dị. Quá sốc với chuyện đó, ba Linh trở nên ngớ ngẩn, lúc nhớ, lúc quên. Vì hận mẹ, Linh đã đưa ba rời thành phố về đây sống âm thầm, ẩn náu khỏi cuộc sống thị phi. Từ sau sự kiện đó, Linh hoàn toàn mất lòng tin vào người khác và cũng rất ghét phụ nữ. Giờ thì Phương hiểu vì sao mặt hắn luôn lạnh ngắt trước mọi đứa con gái trong trường.
- Vậy tại sao cậu lại mở lòng với mình? Phương hỏi.
- Từ khi ngồi gần bạn, mình cảm nhận được sự quan tâm chân thành của bạn dành cho mình. Bạn thật trong sáng và tốt bụng làm mình phải suy nghĩ. Có lẽ mình đã nhầm, không phải phụ nữ ai cũng xấu cả.
- Vậy sao cậu vẫn lạnh lùng với mình? Phương giận dỗi.
- Mình không muốn làm bạn buồn.
- Vì sao?
- Bạn thấy rồi đấy. Nhà mình thế này, mình không muốn liên lụy ai cả.
- Cậu được lắm. Vậy mình sẽ không thèm làm bạn với cậu nữa.
- Tùy bạn thôi.
Tự dưng, lòng Phương thấy đau, nỗi buồn dâng lên không dứt. Em muốn khóc, khóc thật to để xóa tan mọi uất nghẹn trong tim. Và không biết từ đâu, nước mắt cứ thế lăn trên má em nóng hổi.
- Sao Phương lại khóc?
- Mình ghét cậu lắm.
- Vậy à?
Linh vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn về phía xa xôi. Phía ấy, những cánh phượng đã nở những nụ hoa đầu tiên, chúm chím sắc đỏ. Thời gian trôi đi nhanh thật. Mới đó mà đã chớm hè. Mùa hạ cuối, lại sắp có một cuộc chia ly. Lòng Linh bỗng buồn vô hạn. Chia ly, từ mà Linh rất căm ghét nhưng tại sao cứ luôn luôn hiện hữu quanh đời mình.
Từ hôm đó, Phương hay tới nhà Linh. Em giúp Linh dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, chăm sóc ba hắn... Nhiều lúc, Linh nói em không nên tới đây nhiều, bạn bè và mọi người sẽ hiểu lầm, dị nghị. Còn ba mẹ em nữa, lỡ họ biết, họ sẽ nghĩ sao. Nhưng em vẫn không thèm để ý, vẫn cứ tới. Có lẽ, ngày nào không tới là em sẽ rất nhớ ngôi nhà đó, nhớ Linh rất nhiều nữa. Em quên mất rằng mình là con gái, nên giữ ý tứ, nết na nhưng em mặt kệ. Hoàn cảnh của Linh khác mà, bạn ấy cần được quan tâm, giúp đỡ. Nếu đã là bạn bè, không nên câu nệ làm gì. Tính em là vậy, khi đã yêu mến ai thì quan tâm hết mình. Con người sống để yêu nhau. Thế thôi. Thiên hạ nghĩ gì mặc họ.
Những buổi học cuối cùng trôi chậm rãi, kéo dài niềm bâng khuâng không dứt. Mặt Trời ngoài khung cửa đốt những cánh phượng cháy rực rỡ một mùa đỏ đến nhói lòng. Vòm trời xanh trong chẳng gợn chút mây bay. Tiếng ve ngân dài rơi vào trang nhật ký xao xuyến. Linh vẫn ngồi bên cạnh Phương, vẫn chăm chú giải bài tập. Dạo này, hắn càng ít nói hơn, Phương biết vì sao nhưng không biết phải an ủi bạn như thế nào. Em đưa mắt nhìn ra cửa sổ, tránh gương mặt ảm đạm kia để lòng nhẹ nhàng hơn. Những chùm nắng lung linh đang vui đùa đậu trên những tán lá xanh mướt phía sân trường. Phương nhắm mắt nguyện cầu.
Điều Phương lo sợ trong lòng cuối cùng cũng đến. Mấy hôm nay, Linh không đến lớp. Gọi điện cũng không liên lạc được. Phương tới nhà thì cửa đóng im ỉm. Hỏi hàng xóm, người ta nói cha con họ dọn di từ hôm qua. Buồn bã, định quay đi thì người hàng xóm bỗng nói.
- À, cô là Phương phải không?
- Dạ.
- Thằng Linh nhờ tôi đưa cô cái này.
Cầm lá thư trên tay, em bỗng run run dù có thể đoán trước được Linh muốn nói gì. "Phương! Mình hiểu tình cảm của cậu dành cho mình. Mình rất trân trọng điều đó. Nhưng hiện tại mình chưa biết được tương lai của chính mình, làm sao có thể cùng cậu nghĩ về điều gì khác được. Mình sẽ đưa ba đi đến một nơi thật xa, thật yên tĩnh, xa rời những ồn ào, bụi bặm của cuộc sống một thời gian. Cũng chẳng biết là bao lâu nữa nhưng nếu thực sự có duyên phận thì lúc nào đó trên đường đời chúng mình lại gặp nhau, nếu không hãy xem những ngày tháng bên nhau như một kỷ niệm đẹp tuổi học trò để nghĩ về cậu nhé. Tạm biệt. À, còn một điều mình chưa nói. Linh thích Phương."
Những dòng thư cứ bồng bềnh trôi trong tâm trí em như một cơn mưa mùa hạ. Ướt, lạnh, và cồn cào. Phương nghe tim mình trống vắng đến vô ngần. Ước mơ của Linh giờ đây như những vòng tròn vẽ vào không gian. Mơ hồ, tan loãng. Tâm hồn cậu chắc giờ băng giá lắm, lạnh và cô đơn lắm đúng không Linh?
Phương sẽ chờ. Dù xa nhau nhưng em vẫn linh cảm rằng mình sẽ gặp lại. Một ngày nào đó trong cuộc đời Linh nhé, mình sẽ lại gặp nhau.
Phương quyết định thi vào đại học y thành phố, khoa bác sĩ tâm lý như đã nói với Linh. Nơi ấy, Phương sẽ chờ đợi một người.
Theo Bùi Hữu Phúc - Truyenngan.com.vn

Trao đổi thông tin

Quý khách có thể dùng mẫu bên dưới để trao đổi thông tin với chúng tôi.

Authenticate image

Vui lòng nhập vào thông tin phía trên để trao đổi

Các tin khác

Quản lý tài khoản

Trợ giúp

Giới thiệu