Mảnh tình riêng của ba
2017-02-20 14:11:05
Ba ơi, sáng nay con giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng kinh hoàng. Nó không có gì mới lạ như những cơn ác mộng gần đây. Đêm nào con cũng mơ, đêm nào con cũng đau đớn trong giấc mơ của mình.
Ba ơi! Đêm nào con cũng nhìn thấy ba vui đùa cùng người đàn bà kia. Đêm nào con cũng nhìn thấy người mẹ thân yêu của con khóc ròng rã. Con đã muốn cố quên đi tất cả, con muốn quên đi hình ảnh mà con không hề muốn thấy. Ba ơi!
***
Con hận ba lắm, con hận ba vô cùng, hận đến xương tủy. Ba đã phản bội lại gia đình này, phản bội người vợ thủy chung. Phản bội những đứa con ngoan hiền.
Ba ơi! Ba có biết không, xa nhà để học tập, con luôn mong muốn được trở về nhà để vui cùng bữa cơm gia đình. Nhưng nào ngờ đâu...
Cái ngày ấy con về, con đã không là con nữa khi con hay tin rằng ba ngoại tình. Đối với con, hai từ "ngoại tình" nó ở đâu đó chỉ trong phim ảnh mới có, bởi sự kinh khủng như thế nó chỉ trong phim mà thôi. Nhưng tại sao chứ? Có những thứ ở đời còn kinh khủng hơn trong phim nữa. Con hoang mang. Ba đã phản bội mẹ để theo người đàn bà kia. Ba vẫn nói dối, ba nói dối...
Làm sao con không nhận ra hả ba ơi. Mỗi lần ba nói dối, khuôn mặt ba lại đỏ lên. Mỗi lần ba nói dối, mọi cử chỉ đâu phải là ba con của ngày nào. Con ghét ba!
Ba ơi......
Ba có biết rằng phút giây ba vui vẻ bên mảnh tình riêng của mình, là ngày tháng mẹ, con và anh cả phải lo lắng, đau đớn biết chừng nào.Vì quá mê muội với sự ngọt ngào của người đàn bà khác, ba vô tình làm mẹ con đau.
Ba đâu có biết, mẹ phải suy nghĩ rất nhiều. Con đau lòng lắm, mỗi khi về đêm con nghe thấy tiếng khóc của mẹ con. Mẹ không bao giờ khóc trước mặt anh em con,mẹ chỉ khóc vào những đêm khuya khi tất cả mọi người đi vào giấc ngủ. Ba đâu có biết rằng những ngày ba vui vẻ bên mảnh tình riêng của ba là phút giây mẹ đau đớn tột cùng. Có một đều giản đơn ấy thôi sao ba không chịu nghĩ ra chứ?
Con làm sao quên được những ngày ấy, mỗi lần ba leo lên xe ra khỏi nhà, là khi ấy mẹ, con và anh hai lại bắt đầu ngay vào việc theo dõi... Nhưng khốn nạn lắm. Cả nhà lúc ấy chỉ có một chiếc xe máy, ba lái đi mất tiêu rồi...
Kẻ xe máy, người theo bộ, biết đâu mà tìm?
Ba biết không? Mỗi lần ba ra khỏi nhà, mẹ lại khoắt áo để đi theo. Con không biết mẹ đi đâu? Con không biết! Vì con biết rằng làm sao mẹ theo kịp....
Con đau lòng lắm.
Ba chửi con, lần đầu tiên trong đời con bị ba chửi thậm tệ. Ba bảo rằng con là đứa mất dạy nhất dòng họ. Ba ơi....? Ba biết rằng lúc đó con đau lòng lắm không? Con đã sống như thế nào cả nhà mình biết, hàng xóm biết. Con đau, rất đau...
Mẹ con vì suy nghĩ quá nhiều nên tinh thần cũng không ổn định.Còn nhớ như in mấy đêm mẹ té xỉu trong bóng đêm, rồi gọi tên con. Đau lắm ba ơi!
- Lâm ơi! Cứu mẹ, mẹ đau đầu quá! Lâm ơi!
Tiếng gọi của mẹ trong đêm nghe sao đau lòng quá ba ạ! Mẹ không còn đủ sức nữa rồi, mẹ sẽ bị điên mất!
Càng thương mẹ, con càng hận ba vô cùng.
Ba không chịu nhận rằng mình đang cặp bồ, ba khẳng định...! Đó cũng chính là nguyên nhân mẹ đau đớn hơn. Mẹ bảo: Nếu ba nhận thì mẹ tha lỗi và quên đi tất cả.
Mẹ đã hơn bao lần tha thứ, mẹ đã hơn bao lần mở lối cho ba cơ hội tỏ bày. Điều mẹ quan tâm lúc ấy không phải là ba yêu ai, làm gì. Mẹ mẹ trân quý cuộc sống gia đình, mẹ trân quý tình nghĩa vợ chồng son sắt. Mẹ yêu ba đến như thế.
Nhưng ba đã không nhận.... cũng là lúc mẹ con quyết ra đi.
Ba ơi! Con hận ba lắm, trong đầu con lúc đó chỉ muốn ba mẹ ly hôn. Vì sao? Con không biết mọi chuyện sẽ diễn biến như thế nào sau đó. Nhưng đơn thuần con chỉ nghĩ rằng nếu ba mẹ ly hôn thì mẹ sẽ không còn phải lo nghĩ nữa.Con quyết ! Nội ngoại trách con khi suy nghĩ như vậy!
Nội chỉ nghe ba nói, ba còn kể với nội là con hư, con mất nết. Và bên nội coi con là đứa chả ra gì. Nhưng ba ơi!!!!
Miệng quyết ba mẹ nên ly hôn, nhưng con nào đâu muốn, con không hề muốn thế nào. Có người con nào mong muốn cảnh gia đình mình vỡ tan. Và con biết mẹ cũng không muốn, Mẹ đã cho ba quá nhiều cơ hội để chuộc lỗi nhưng ba không chịu. Ba đã phá tan hạnh phúc của gia đình mình, ba đã cướp đi niềm vui của mẹ con, của chị em con. Khi nói ra từ ly hôn, con đau lòng lắm ba ạ.
Ba có biết không? Nhiều lúc con muốn cầm dao đâm một nhát cho con mụ kia chết quách đi. Nhưng mẹ con không cho phép.Mẹ bảo, rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy!
Ba ơi! Con tôn trọng tình yêu của ba. Nhưng con không cho phép ba phản bội lại gia đình mình. Giờ đây, mẹ đâu giám bước ra đường, vì đâu đâu cũng là ánh mắt nhòm ngó xỉa xoi. Ba đã biến mẹ con thành người đàn bà bị chồng ruồng bỏ.
Con không biết tại sao ba lại như thế? Tại sao lại là Mẹ con cơ chứ??? Ba hãy nhìn lại xem cả cái xóm này có ai được như mẹ con không? Ai cũng yêu thương mẹ con. Kể cả tụi trẻ con đến những người già. Mẹ đã làm một người vợ, người mẹ rất tuyệt vời. Ba hãy nhìn lại xem, trong xóm này chị em con có phải là những đứa trẻ ngoan ngoãn nhất hay không?
Còn con, kể từ ngày ấy, cuộc sống con xáo trộn. Bạn bè ư? Thế giới xung quanh ư? tất cả đều bị con thờ ơ đến tẻ nhạt. Vì cảm xúc con đã bộn bề chai sạn. Mỗi ngày con chỉ biết trốn mình thật kín trong chăn bông, không ai thấy. Rồi con lại trộm nghe xem ba mẹ đang nói chuyện gì, ba làm gì...
Càng nói con càng hận ba, hận lắm ba ơi!
Nhưng ba ơi có biết, càng giận ba con càng yêu thương ba hơn. Hình ảnh người cha hiền từ ngày nào vẫn còn đó. Con đã đau đớn. Con thương ba, con muốn ốm lấy ba, giữ lấy ba cho riêng gia đình mình. Nhưng càng cố níu kéo thì mọi thứ dường như càng trở nên phức tạp. Ba đã không còn tha thiết mẹ con, ba không còn tha thiết gì với những đứa con của mình rồi sao ba?
Ba hãy nói đi, chúng con phải làm gì, người ta không phải để dành cho ba. Mà ở đây, gia đình chúng ta nè ba.
Giờ đây cuộc sống của con quá mệt mỏi. Đêm đêm con lại chôn mình trong từng cơn ác mộng. Đó là hình ảnh ba cặp bồ cùng người đàn bà khác.Ba đâu có biết rằng ngày nào con cũng bắt đầu ngày mới bằng những giọt nước mắt đắng. Con khóc trong mơ. Con đau ngay cả trong giấc mơ của mình! Nước mắt đầm đìa mỗi khi thức dậy, răng con cắn chặt cái chăn bông nuốt hờn tủi vào lòng.Ba không biết đâu, đau ở trong mơ nó càng kinh khủng hơn cả thực tế nữa. Nó đã ám ảnh từng giấc ngủ của con. Và thậm chí nỗi ám ảnh ấy nó chạy liên tục trong suy nghĩ, trong giấc mơ của con. Và nhiều hôm con không dám ngủ, vì con sợ mình lại mơ. Bởi... dù chỉ là mơ nhưng đau trong mơ nó thật là kinh khủng ba à!
Nhiều lúc con dường như trở thành một thằng điên, và con nghĩ cứ như thế này chắc sớm muộn gì con cũng bị điên mất. Đầu con kêu lên nhưng âm thanh đau đớn. Những âm thanh la hét, âm thanh khóc than, âm thanh của giận hờn trách móc, nó cứ chạy mãi trong tâm trí của con. Con không chịu nỗi nữa rồi ba ơi. Con muốn cầm con dao đâm mình một nhát cho rồi, bởi sống trên đời mà cứ như thế thì sống để làm gì chứ!
Con đau đầu quá! Ngay phút này đầu con cũng đau lên... có lẽ con sắp bị điên rồi. Con sắp điên rồi ba ơi! Cứu con dù một lần... Hãy cứu con ba ơi!
Con như đang đứng giữa cận kề cái chết. Chỉ cần nhẹ lòng là con sẽ đi, sẽ đến một nơi rất xa. Nơi ấy trái tim con được sưởi ấm bởi ánh nắng ban mai. Gió sẽ ru hồn con nhẹ nhàng, và hương hoa sẽ xoa dịu nỗi lòng con. Con sẽ ngước mắt nhìn đời rồi mỉm cười hạnh phúc, chứ không phải là nụ cười hả hê như thằng dở hơi thực tại. Thôi thì, con để tuổi thanh xuân cho mây trời dẫn lối...
Nhưng rồi con lại sợ! Nếu con kết liễu đời mình. Mẹ vẫn là người khổ đau nhất. Và ba, khi ấy sẽ hối hận và ăn năn suốt cuộc đời còn lại của mình. Như thế, con lại là đứa con bất hiếu hay sao? Sống, hay là chết đi cho rồi?
Con không biết phải làm gì khi linh hồn kiệt sức. Chỉ còn một tình thương ở nơi mẹ và niềm tin mầu nhiệm nơi đức phật. Con lê chân mình tới chùa, cả ngày con ngồi ở đấy! Tuổi trẻ của con là ở đấy, con gửi gắm thanh xuân cho mây trời tự quyết! Con nguyện cầu trong nước mắt. Con thật sự yêu gia đình mình, con yêu ba nữa, trời phật có nghe trái tim con thủ thỉ. Con nguyện cầu để được đánh đổi mọi buồn đau gieo rắc vào mình để ba mẹ con hạnh phúc... Mô Phật!
Ba ơi!
Ngày ấy lại hiện về với con.....
Những đêm ấy, con chạy đi đâu?
Giữa đêm tối, con lặng lũi trong bùn đất sau cơn mưa...... con chạy.... con cứ chạy nhưng không biết chạy đi đâu. Con chạy như một thằng điên. Thậm chí trong mưa con vẫn chạy! Con nấp trong lùm cây cả đêm để chờ ba về. Con chạy trong mưa, con cứ chạy... chạy bất cứ nơi trong đầu con nghĩ đến.Con đã bị điên từ những hôm đó.Con mãi chạy đi tìm ba...
Những đêm tối con chạy bộ suốt hết con đường để tìm ba, để tìm nơi ba hẹn hò cùng mụ kia.Thật ngớ ngẩn khi con làm điều đó phải không ba? Vì ba đâu dại gì đứng sờ sờ ra đó để con bắt gặp!
Con hận ba lắm lắm!!!!
Con đã quyết phải làm rõ mọi chuyện rồi mới tiếp tục đi học. Nhưng mẹ con không cho. Mẹ bảo đây là chuyện của ba mẹ, chuyện của người lớn. Rồi mẹ lại nói rằng mọi chuyện không phải như thế đâu. Mẹ tin ba con.......
Mẹ tin? Nhưng làm sao con tin được, mẹ muốn con không phải lo lắng, mẹ muốn con đi học nên mẹ mới nói thế...
Và rồi con leo lên xe để vào nam tiếp tục học. Đêm tiễn con đi có mẹ, có ba. Hai người không nói câu gì. Con đã không thèm nhìn mặt ba. Con không thèm chào tạm biệt ba. Nhưng mẹ đã khuyên con đến để chào tạm biệt ba một tiếng.
Phút giây lúc đó con như muốn khóc, nhưng vẫn điềm tỉnh cho sự giận hờn đè lên cảm xúc để ngăn lại dòng nước mắt.
Con thấy ba trầm ngâm, ba đang buồn......
Con thấy hình ảnh của ba con ngày nào...
Không phải như vậy đâu ba ơi, không phải con không muốn nhìn vào mặt ba đâu, nhưng con sợ, con giận, và vì con quá thương ba. Đó là sự thật, và mọi thứ chứ chạy hoài trong suy nghĩ, con chỉ biết ngơ ngác. Lạnh lùng!
Ba đâu biết rằng những lúc con hận ba là tình yêu con lại nâng lên gấp bội và nỗi đau cứ giằng xé nát cõi lòng con.
Một câu tạm biệt củn ngủn con leo lên xe, mang theo tất cả nỗi buồn không biết ngày nào nguôi.
Năm tháng trôi đi, con lại trở về...
Lần này con vui hơn một xíu khi hay tin ba mẹ đã làm lành. Nhưng con không tin được ba ơi! Con mong đó là sự thật! Con mong ông trời đừng đùa con, con mong ba đừng đùa con thêm lần nữa...
Con chưa bao giờ quên hết đi mọi chuyện. Vết sẹo lòng con đã cố gắng san bằng bởi sự yêu thương. Nó sẽ lành thôi, con tin vậy. Nhưng hiện tại, Ba đã cướp đi tuổi trẻ của con rồi ba ơi. Con đã bị điên.......
Con bị điên mất rồi!! Ba hãy làm gì đó đi, chỉ có ba mới cứu được con. Con không biết! nhưng có lẽ một ngày nào đó con bị điên thật. Con chỉ hi vọng khi con điên, hình ảnh trong đầu con sẽ là người cha tuyệt vời nhất. Con đang cười, cười hả hê như một thằng dở người. Nước mắt con cứ tuông ra trong tủi nhục! Thằng điên!
CON XIN BA.................
Ba Ơi! Ba có biết không? Hai từ gia đình đối với con nó thiêng liêng lắm. Khó khăn lắm chúng ta mới được gặp nhau, duyên nghiệp đưa chúng ta trở thành một gia đình. Đó là đều hết sức tuyệt vời mà mỗi chúng ta có trách nhiệm phải trân quý. Mọi khó khăn trong cuộc đời đều có thể giải quyết được bằng niềm Hiểu -Thương.
Ba ơi,
Con thèm lắm được gọi tiếng ba, con thèm được nghe thấy ba cười. nụ cười của người chồng, người cha của những ngày xưa ấy!
Theo Truyenngan.com.vn