Nhiều lúc nhìn gương mặt khắc khổ, già nua của mẹ, lòng con quặn thắt nhưng con chưa biết làm thế nào để đỡ đần cho mẹ. Tiền lương con ba cọc ba đồng chỉ đủ chi tiêu cho hai mẹ con, hàng tháng con đưa cho mẹ số tiền quá ít ỏi, vậy mà mẹ cũng không trách móc điều gì. Tháng này con xin làm hai ca để có thêm tiền phụ với mẹ. Đêm con về khá khuya, người mệt rã rời, mẹ nhìn con lo lắng, hỏi han mọi chuyện, động viên an ủi khiến con rơm rớm nước mắt. Con cố gắng không muốn để nỗi buồn lộ ra trước mặt mẹ làm mẹ bấn rối thêm. Mẹ thường nói: “Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời, con cứ tự tin là mình làm được tất cả, vượt qua được tất cả mọikhó khăn”.
Con nghe mẹ nói mà xót xa vô hạn. Cả cuộc đời mẹ vì chồng vì con mà lao đao lận đận, mà tàn phai nhan sắc, cái nhan sắc đã một thời có nhiều chàng trai mê đắm, theo đuổi, mà không biết vì sao mẹ chọn ba con, một thanh niên nghèo nhưng cần mẫn, hiền lành. Từ lúc ba bị tai biến, nhà trở nên túng quẫn, mẹ phải một mình gánh vác mọi chuyện. Từ một phụ nữ yếu đuối, mẹ đã vượt qua tất cả để lo cho chồng con. Nguồn sống của cả gia đình bây giờ chỉ trông cậy vào chiếc xe bánh mì của mẹ.
Con muốn nói với mẹ rất nhiều, nhưng không hiểu sao cứ nghẹn ngào mỗi khi mở miệng. Con muốn nói “Mẹ là bóng mát che chở cho con những tháng ngày khó khăn buồn tủi nhất. Mẹ đỡ nâng con vượt lên chính mình”.
Sưu tầm