Lại một mùa hè nữa anh không về, một mùa hè nữa anh không thấy được những chùm phượng vĩ cháy rực trên tán cây, không thấy được con đường quen thuộc dẫn lối về nhà, và... không được nhìn thấy cô.
Đêm qua cô kể anh nghe về chuyện hai người bạn học yêu nhau nhiều năm. Cả hai bàn tính cả chuyện đám cưới, thế mà chàng trai lại có thể lạnh lùng chia tay khi vừa sang nước ngoài học cao học được vài tháng.
Bản tính hay lo của một đứa con gái nhạy cảm như cô lại trỗi dậy. Nhìn người nghĩ mình, cô bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về mối tình "nửa vòng trái đất" giữa anh và cô mặc dù niềm tin của cô nơi anh chưa bao giờ vơi bớt.
Người ta vẫn hay nói với nhau ngàn lời hoàn mỹ về tình yêu trọn kiếp. Thế nhưng ai mà quản nổi trái tim, cảm xúc đau đớn hay hạnh phúc, dù là gì thì vẫn là thứ không bao giờ vĩnh cửu. Tình cảm vốn được xây dựng trên rất nhiều nền tảng, mà từ vun trồng cho cây tình yêu xanh tốt chắc chắn không phải là những ảo tưởng viễn vông, những lời lẽ đẹp đẽ và hoàn hảo làm màu sắc tô vẽ thêm thắt.
Người ta hấp dẫn nhau, thu hút nhau bằng nhiều thứ, kể cả những thứ hào nhoáng bên ngoài. Nhưng để giữ được nhau thì chỉ cần trái tim ta tự nguyện thỏa hiệp, chứ chẳng liên quan gì đến nhan sắc, sự thông minh hay giàu có. Bởi vốn chẳng có thứ quyền lực nào đủ sức níu giữ trái tim của một người muốn ra đi.
Lời hứa hay câu yêu thương mãi mãi chỉ có thể làm thi vị thêm cho tình yêu và vuốt ve cảm xúc hạnh phúc ngày còn có nhau, chứ chẳng thể đảm bảo một tương lai kiên định. Thử hỏi mình xem, bạn có chắc mình sẽ yêu 1 người nào đó suốt đời không xoay chuyển? Bản thân chúng ta còn chẳng thể khẳng định tim mình bất biến, vậy sao dám tin người khác thì có thể?
Hãy yêu một cách sáng suốt, tức là yêu bằng một trái tim nóng nhưng không được chối bỏ thực tế. Bởi nếu không, người tổn thương sâu sắc nhất chỉ có bạn mà thôi!
Phần anh, anh chưa từng vẽ chuyện tiểu thuyết trăm năm nhưng tình yêu của anh thì luôn hiện diện. Anh chưa từng hứa mãi mãi bên nhau nhưng giây phút này, hiện tại này, cô là tất cả của anh, là người duy nhất anh yêu và muốn đi cùng đến cuối cuộc đời. Anh thay lời nguyện ước bằng yêu thương tuyệt đối, thay "tình yêu đầu môi" bằng tôn trọng, thấu hiểu và sẻ chia. Sự chân thành và thật tâm trong mọi mối quan hệ không đáng quý hơn lời nói vĩnh viễn thủy chung hay sao?
Bỗng nhớ đến câu nói mọi người hay bảo nhau: "Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi!"
Một ngày đẹp trời, thành phố ngập nắng. Anh trở về, trên tay cô lấp lánh chiếc nhẫn kết hôn.
"Ràng buộc con người không phải là lời thề. Chỉ cần mình tự cảm thấy thiết tha với một điều nào đó, thế là đủ rồi."
Thường Đỗ