Hôm nay là ngày 20-11. Em đang thấy lạ: "Tại sao lại thế? Tại sao mấy hôm nay em lại khóc, lại nghĩ, lại nhớ nhiều đến vậy? Rõ ràng em đang dần ổn rồi mà!"
Em mới nhớ rằng...
Hai năm trước, Vào buổi tối trước ngày kỉ niệm 20-11 ở trường, anh đã nhắn tin nhắn đầu tiên cho em. Nghĩ lại, thấy chuyện ấy vẫn thật gần, gần đến mức em có thể cảm giác được mình đã ngại ngùng thế nào khi mà anh ngồi ngay sau em vào buổi sáng mít tinh hôm ấy...... Vậy mà là cách đây 2 năm rồi cơ đấy....
Nếu em nói thực sự em cảm thấy trái tim mình vỡ tan, em thực sự không bao giờ có thể ngừng nhớ về anh, có thể ngừng yêu anh, có thể ngừng chờ đợi anh thì anh sẽ nghĩ sao?
Anh ơi! em không thể, không thể, không thể, em không thể sống tốt, em không thể là một cô gái có cuộc sống hạnh phúc mà cuộc sống ấy không có anh được. Em thực sự khó chịu lắm, em muốn nổ tung ra mất. Xin đừng im lặng với em như vậy nữa! Có được không anh...
Em từng nghĩ. Thời gian trôi qua mọi chuyện sẽ ổn hết thôi. Anh đã làm được thì nhất định em phải làm được chứ. Nhưng mà sao lâu thế, sao đáng ghét thế. Em đã nói rồi. Em không làm được! Em không quên được - "thằng như anh" đâu........
Đã có những lúc em hối hận, em hối hận vì em trả lời tin nhắn đó của anh, em hối hận vì đã yêu anh. Em hận anh....
Rồi em hối hận, hối hận vì không gần anh nhiều hơn, hối hận vì không không trân trọng anh hơn, hối hận vì cứ xấu hổ, hối hận vì em là đứa con gái hư. Em căm thù bản thân mình.....
Bây giờ, em vẫn hối hận. Hối hận hai điều. Hối hận vì đã để anh ngừng yêu em. Hối hận vì đã cầu xin anh quay lại với em. Em có lỗi với anh. Em tệ với anh. Em tệ với bản thân em nữa.
Anh! Em hiểu chúng mình không bao giờ có thể quay lại như xưa được nữa. Em biết. Trong anh. Tình cảm cho em từ lâu đã không còn. Em chỉ mong.... Một thời gian nữa.... Anh đừng thế này với em nữa! Đừng im lặng nữa! Nói chuyện với em! Anh nhé!
Theo Guu