Mùa ký ức thênh thang
2017-06-26 15:28:24
Bên kia những ký ức sang mùa, tôi tỉnh dậy, nhận ra mới thấy mình chênh vênh...
***
1. Những cuộc tình quá vãng
Tôi đã không ít lần ngã vào những cuộc trốn tìm mảnh khảnh, chỉ để chắc chắn rằng những cám cảnh sẽ không thôi dày vò bởi những cuộc tình trật nhịp. Trong những ngày tiếng nói qua đời, tôi ngụy trang cho bản thân mình ngôn ngữ của sự im lặng, và đang tâm giẫm đạp lên những quá khứ xưa cũ – dấu vết của một thời yêu cuồng dại. Những cuộc tình quá lứa lỡ thì đã già nua nhưng không chết, cứ như là một minh chứng hùng hồn cho một thời trẻ dại, mà đôi khi được lấp liếm che đậy bởi sự vị kỷ của cơn đau.
Tôi tách rời khỏi đám đông, thu mình nơi một góc nhỏ vắng hoe của thành phố, lắng nghe tiếng khóc của những hàng cây khi cơn gió chợt qua đời vào cuối mùa thu. Yêu thương vốn dĩ là một trò cút bắt đỏng đảnh đến ngây người, mà chúng ta vốn dĩ cũng là những đứa trẻ mang thân xác người lớn, vậy nên cứ mãi theo đuổi một cuộc chơi mà biết trước kết quả không mấy khi khả quan.
Chúng ta, họa chăng trong những giờ phút quan trọng của cuộc đời lại đi trao nhầm yêu thương cho người không xứng đáng nắm giữ, kết cục vẫn là chia tay. Ắt hẳn là đau, ai cũng biết. Và cũng không còn đủ quan trọng để lục lại quá khứ để nghĩ về một người phải đáng để quên trong suốt phần đời còn lại. Vậy mà những cuộc tình quá vãng cứ như một chứng bệnh có định kỳ chỉ lựa lúc trái gió trở trời của cô đơn là được dịp bùng phát, mạnh mẽ như chưa từng tồn tại, dù biết rằng bản thân cũng đã quen với những niềm đau xưa cũ phai tàn hoen ố.
2. Để lại ký ức thênh thang
Tôi đã đi qua cửa ngõ thời gian, nghe miền đồng thảo hát ru một bài đồng dao bất hủ. Đâu đó bên kia tủ mùa, những ký ức của nhân loại được thả tung trời trắng xóa, kết tinh lại thành những đám mây khổng lồ nhiều màu sắc. Trong những ngày mang thân xác loài người, tôi đã không ít lần đi tìm những cơn mưa, nhưng tiếc rằng khi vừa kịp ghé chân thì chỉ còn đọng lại những tàn tích. Vậy nên đành hài lòng với hình hài cũ, và nghêu ngao hát một bài hát đêm cho đến khi cạn lời.
Hạnh phúc vốn dĩ mang hình dáng một cơn mưa, lạnh lùng nhưng quá đỗi ấm áp. Bởi thế nên muôn kiếp nhân loại vẫn yêu mưa, và mải mê đi tìm những giọt hạnh phúc, dẫu biết là muôn vàn khó khăn. Sáng nay tôi để lại ký ức bên những ngôi mộ gió, tìm cho mình một cơn say để ngã lưng vào. Mùa quá khứ nói với tôi về những dĩ vãng trầm tư, về những chuyến xe đang trên hành trình về thị trấn buồn tênh, tôi ước rằng có thể leo lên một chuyến xe đi về phía đường chân trời, nghe những con sóng bạc đầu để tang cho một đại dương cạn kiệt. Bên kia những ký ức sang mùa, tôi tỉnh dậy, nhận ra mới thấy mình chênh vênh...
Theo Truyenngan.com.vn