Sẽ có ngày em cám ơn anh vì ngày đó anh đã nói lời chia tay.
Sẽ có ngày em mỉm cười, bước qua anh, và mỉm cười lần nữa.
Sẽ có ngày em cảm thấy quá khứ thật đẹp và đáng quý.
Sẽ có ngày em thấy yêu nhiều nhiều cuộc sống này dù có anh hay không.
Sẽ có ngày em không quên nhưng cũng chẳng nhớ. Mọi thứ nên ở đúng vị trí của nó.
Sẽ có ngày em chào anh thật nhẹ và tìm thấy ai đó sẵn lòng khiến em mỉm cười.
Sẽ có ngày em mãn nguyện để tay mình nằm gọn gàng trong tay một người khác.
Ngày đó là ngày hôm nay, ngày em nhẹ nhõm và an nhiên, nỗi đau đính kèm tên anh chẳng còn hiện hữu.
Ngày đó là ngày hôm nay, ngày em gọi anh là "người yêu cũ"...
Em vẫn lẩn quẩn trong phòng ký ức mãi chẳng tìm thấy cửa ra. Em lảng tránh mọi cuộc hội thoại có tên anh. Em lập lờ chuyển sang một đề tài khác mỗi khi cảm thấy nước mắt mình trực trào. Em đã sống những ngày như thế đấy, anh ạ. Chênh vênh và trống rỗng.
Em thấy những người yêu thương em lo lắng. Mọi người dè dặt và chú ý hơn trong lời nói. Mọi người cố gắng làm tất cả để em quên đi một mảnh thời gian đã qua. Mọi người an tâm khi em cười và chạnh lòng khi em viết một dòng buồn bã. Tất nhiên trong "mọi người" ấy, chẳng có anh!
Nhưng, anh vẫn sống hạnh phúc bên người con gái khác. Anh vẫn dịu dàng như thế, vẫn quan tâm như thế, vẫn yêu thương như thế, nhưng không phải với em. Anh chẳng nhìn thấy cơn đau như mũi kim xoáy sâu trên ngực áo, anh chẳng để tâm người mình từng xem là tất cả đang ra sao và sống như thế nào.
Và em thấy thế giới này vốn dĩ chẳng mấy thay đổi từ ngày anh đi, có những ngày trời u ám, cũng có những ngày xanh tươi dịu mát. Người người vẫn qua lại trên đường, em vẫn có thể cười vì một mẩu chuyện vui.
Và em thấy còn rất nhiều điều thú vị cần em khám phá, còn rất nhiều người chưa biết chừng có thể làm em hạnh phúc.
Em nhận ra thứ duy nhất kìm hãm trái tim em là suy nghĩ của em. Điều duy nhất làm em đau khổ là cách cư xử với tổn thương của mình. Tại sao em lại phải tự làm đau mình vì người chỉ còn là người dưng, người yêu cũ nhỉ?
Cho anh về với quá khứ, em sẽ cất đi ở một ngăn nào đó trong trái tim và khóa chặt nó lại, chẳng còn nghĩ đến, chẳng còn phiền não, chẳng còn bận tâm hơn nữa...
Và rồi đã đến lúc em phải chấp nhận anh, chỉ là người yêu cũ!
Thường Đỗ