Ngày và Đêm (Phần 1)
2017-03-24 13:31:06
Mối tình đầu của một cô gái, thường khó quên.
***
Đêm. Thành phố chẳng bao giờ tối. Thay thế ánh sáng mặt trời là hàng ngàn, hàng vạn bóng đèn điện. Thứ ánh sáng có vẻ lung linh, cỏ vẻ dịu dàng.
Nhạc ồn ào, nhạc đập điên loạn. Đèn quét điên loạn qua những bóng người điên loạn, in xuống sàn những vết loằng ngoằng.
Hôm nay, cô muốn nhảy. Cô muốn hắn ta nhìn thấy dáng vẻ mê người của cô bây giờ thế nào.
Lắc lư theo tiếng nhạc, màu đỏ của tóc và màu đen của chiếc váy ren bó sát hòa quyện vào nhau, tạo nên một thứ màu sắc hấp dẫn.
Chuyển nhạc, cô cùng một gã trai đến quầy bar uống rượu, ngồi đối diện với hắn.
Rượu vang đỏ, tương đồng với màu tóc cô, đều ánh lên tia sáng kì lạ. Lắc nhẹ ly rượu, dòng đỏ sóng sánh, tỏa ra một mùi hương cay dịu, kích thích khứu giác. Là hương sắc của rượu hay của cơ thể cô làm cho hai người đàn ông đang ngồi đây chếnh choáng?
Đã lâu rồi, có một chàng trai hay đến quán cafe cô làm thêm.
Chàng trai ấy luôn ngồi bên cửa sổ. Nắng của năm đó rất chói chang, bao bọc anh bằng thứ ánh sáng vàng ấm áp, dát vàng mái tóc anh.
"Nắng" tặng cô bó tử đinh hương tím, vào một chiều kì lạ, trời nhiều mây.
Anh nói, cô là xúc cảm kì lạ của anh.
Tử đinh hương tím, xúc cảm mới mẻ của tình yêu đầu tiên.
.... màu tím, thật đẹp.
...
Nhưng có ai nói với anh rằng, cô gái nào cầm hoa tử đinh hương sẽ không bao giờ được mang nhẫn cưới.
Có ai từng nói với anh không?
***
Khi mọi thứ không lồ lộ ngoài ánh sáng chói lóa của mặt trời, nó sẽ có cái vẻ đẹp ma mị riêng của nó.
Người đàn ông ngồi thoải mái trên salon, trong một góc khuất, đang ngắm nhìn thứ vẻ đẹp ấy một cách rất tận hưởng. Chai Chateau Trotanoy Pomerol 1961 trên bàn đã vơi một nửa. Ai đó cũng thích những thứ rượu vang đỏ mê người...
"Choang!!!".
Những chiếc ly vỡ tan, rượu bắn tung tóe trên bàn, rớt xuống sàn, và nhuốm đỏ tay cô.
Hắn và gã trai ngồi cũng cô nhìn nhau như thể muốn sống chết một trận rồi, nhưng khựng lại. Cô cười. Cái cười nhếch mép khinh khỉnh. Cái nụ cười như coi thường hắn, người đàn ông đầu tiên của cô.
"Sếp Hoàng mạnh tay quá nhỉ... không biết chỗ nào đó có mạnh mẽ như vậy không?"
"Bốp !!!!".
So với tiếng đổ vỡ 3 phút trước, thì âm thanh này gây chấn động mạnh hơn.
Tia máu nhỏ rỉ ra trên khóe môi xinh đẹp. Đau. Đau buốt tận tâm can.
Cô lại cười.
"Sếp Hoàng, anh lấy tư cách gì đánh tôi ?"
Mọi người xung quanh có vẻ đang rất xôn xao. Hình như có người nào đó chạy đến. Nhưng, hắn chẳng nghe thấy gì. Hắn vừa làm gì đây ? Gò má trắng xanh in hằn 5 ngón tay hắn. Cái tát như thế, cô chịu nổi sao ?
Đưa tay, định lau đi vết máu trên miệng cô.
Cánh tay bị chặn giữa không trung bởi một bàn tay khác, rắn rỏi. Bàn tay như kìm kẹp lấy tay hắn. Âu phục Armani đen, nước da nâu đồng khỏe mạnh. Giọng nói trầm khàn vang lên, giống như lời phán quyết.... giống như lời giải cứu...giống con dao nhọn.
"Giám đốc Hoàng, phụ nữ không phải để đánh. Có đánh, thì chỉ nên dạy bảo cô ta trên giường thôi"
" anh... anh .. Tổng giám đốc...."
Buông tay người đàn ông trước mặt, anh chỉnh lại tay áo. Rồi đột ngột kéo cô gái đang đứng trân trân bên cạnh mình đi.
Hộp đêm xa dần, chiếc xe sang trọng lướt đi trên phố, để lại sau nó đám bụi khói. Màu đen loang loáng in trên mặt đường. Cố gắng không quay sang người bên cạnh, cô tập trung ánh nhìn của mình ra ngoài cửa sổ xe.
" Một người khôn ngoan như Kim Hoàng sẽ không đánh phụ nữ"
...
" Tôi không phải phụ nữ". Đầu mày cuối mắt, khóe môi dù sưng phồng vẫn nhếch lên khinh khỉnh, toàn thân toát lên vẻ thách thức. " Có nhiều tên gọi lắm, nhưng chúng tôi không được gọi là phụ nữ."
Trầm mặc. Trong xe có mùi gì đó rất dễ chịu. Mùi gỗ chăng ? Cô không buồn hỏi, cũng chẳng muốn suy nghĩ. Thậm chí chẳng quan tâm người đàn ông này đang đưa cô đi đâu.
" Sao hắn ta đánh cô?"
Thở dài, quay sang : " anh tò mò đến vậy sao ?....ờ, tôi không đồng ý cặp với hắn ta, chê hàng không tốt. Được chưa ?"
" Chẳng phải các cô thích tiền sao? Còn có thể tự chọn cơ à?"
" Tiền thì ai không thích. Nhưng vẫn có thể chọn lấy tiền từ ví của ai"
Khóe môi anh khẽ nhếch lên. Có vẻ ả đàn bà đang ngồi bên cạnh là thuộc hạng nhất. Chỉ có thế mới ăn nói như vậy.
" Maiko đúng không? Các cô được gọi như thế ? Cô là ai trong số đó?"
" Cáo ". vẫn tiếp tục dán mắt, ngắm nhìn ánh đèn loang loáng mờ ảo hắt lên cửa xe. Ngồi thoải mái, hai chân vắt lên nhau, càng làm lộ ra sự trắng nõn của da thịt.
" Cáo à? Đã nghe tên, giờ mới gặp được cô... tôi nhớ là không phải cáo, họ đặt tên mĩ miều hơn"
Anh thành công thu hút sự chú ý của cô rồi đấy. Hậm hực quay lại, bặm môi nhìn người đàn ông đang vờ như rất chăm chú lái xe.
Đèn vàng hắt lên mặt anh, lúc sáng lúc tối. Cô chợt nhận ra, người đàn ông này thực sự đẹp. Tầm ngoài 30 tuổi, lông mày rậm, sống mũi cao cao, đôi môi mỏng. Đàn ông môi mỏng thường hay đa tình. Bờ vai rộng... cô thực sự muốn thử chạm vào anh ta xem đôi tay này có sức mạnh gì, vừa nãy bắt lấy tay gã đàn ông kia có vẻ rất đau.
Vừa có vẻ nam tính, hơi lạnh lanh, mà vừa có vẻ phong tình. Còn là có tiền nữa. người như anh ta, có lẽ chỉ cần nhấc tay đưa chân, không biết bao cô nàng tình nguyện lao theo...
" Họ gọi là hồ ly". Đột ngột, cô đưa tay vén tóc. Chiếc váy ren hở lưng, nhờ mái tóc dài che đi mà nó trở nên không qúa hở hang. Trên vai trái là hình săm, to gần bằng long bàn tay.
Nheo mắt. " cáo chín đuôi cơ à?"
Đèn đỏ. Xe dừng lại.
30s ngắn ngủi có vẻ dài hơn bình thường.
Anh bất chợt choàng người, giam cô lại trong vòng tay rắn chắc. Nhìn chằm chằm. cái nhìn như thôi miên.
Đôi mắt mở to, tia kinh ngạc chạy qua con ngươi đen thẫm kì lạ, rồi biến mất nhanh chóng. Đàn ông, cũng chỉ là đàn ông. Cười thầm. Rồi nét cười hiện lên trong mắt, cô chợt cười rộ lên.
" Sao thế, là sợ tôi ăn thịt hay muốn ăn thử thịt tôi vậy."
Ngồi lại ghế của mình, anh khởi động xe.
"Tôi hiểu rồi. Đúng là cô có đôi mắt rất giống mắt cáo."
Lặng thinh. Cô đưa tay chống vào cửa sổ xe, tư lự.
....
Xe dừng lại trước một ngôi nhà, xây theo lối biệt thự Pháp, nhưng không to lắm.
Anh xuống xe, đi về phía ngôi nhà.
Cô xuống theo.
...
***
Mối tình đầu của một cô gái, thường khó quên.
Có thể vì nó là lần đầu tiên có thứ cảm giác yêu đương, có cảm giác tim đập lạc nhịp, cảm giác lo lắng chờ đợi, cảm giác hạnh phúc...
Có thể là cảm giác nuối tiếc vì bao mơ mộng phải dừng lại theo việc buông tay, không thể tiếp tục đi đến cuối con đường cùng nhau.
Có thể là một giấc mộng đẹp mà sau này nhớ lại, người ta có thể cười, có thể à lên rằng, thời thanh xuân của mình từng có một người bên cạnh như thế, từng có thời gian ngọt ngào mà cũng ngốc nghếch.
Nhưng nó khó quên, thậm chí cả đời không thể quên, vì có thể nó là một cơn ác mộng. Nó kết thúc, nhưng đi kèm với nó cũng là sự kết thúc của một cuộc sống tươi đẹp. Nó có thể là sự sang trang của cuộc đời người con gái. Sự sang trang ấy...
...
Khoảnh khắc đẹp nhất của thời gian, không phải là khoảnh khắc giao thoa giữa ngày và đêm sao ? Ngày chói chang quá, đêm đen tối quá. Nhưng đâu phải lúc nào mọi sự dối trá đều được phơi bày dưới ánh sáng đâu, và mọi sự nhơ nhuốc đều thuộc về bóng tối. Mọi thứ nó đã, đang và sẽ luôn lẫn lộn như thế. Chỉ có lúc giao thoa giữa ánh sáng và bóng đêm là chân thực.
Đứng ngoài ban công, hai tay giữ chặt tấm khăn choàng bao bọc thân thể, cô dõi ánh mắt về đường chân trời. Mặt trời đang lên. Những tia nắng đầu tiên ve vuốt gương mặt cô, chảy xuống bờ vai trần. Thứ ánh nắng đầu tiên của ngày, chưa thể gay gắt, chưa thể chói chang, chưa thể nóng bỏng. Nó còn phảng phất hương đêm.
Thứ ánh nắng cô can đảm đón nhận, chỉ có thể là ánh nắng này...
Anh tỉnh giậy, không thấy thân hình mềm mại nằm bên cạnh đâu. Mọi thứ trong phòng đều nguyên hiện trạng như đêm qua, chỉ có mĩ nhân là bay đi đâu mất.
Tìm quanh nhà, không thấy.
Bật cười thú vị. Có con hồ li nhỏ chạy trốn khỏi hũ vàng là anh ư ?
Cảm giác thức giậy bị bỏ lại bơ vơ trên giường, ra là như thế này.
...
Cứ nghĩ đơn giản là đi tìm cô ở chỗ " bà chủ", mà tìm không ra. Cô là "sủng vật" đặc biệt, có rất nhiều điều được đặc cách so với 11 maiko còn lại.
Hai tuần sau, hồ li mới xuất hiện trở lại ở hộp đêm.
Vẫn cái vẻ vừa xa vừa gần, vừa nồng nhiệt vừa thờ ơ.
Đôi mắt đỏ rực ma mị.
Lần đầu tiên có người đàn bà làm anh có cảm giác này. Cảm giác muốn lại gần, muốn bao bọc, muốn chiếm hữu.
Đặt ly rượu trước mặt cô, buông một câu hờ hững : "có thể biến mất 2 tuần, xem ra vị trí của cô trong lòng bà chủ cũng cao lắm".
Nhấp môi, vị cay cay của rượu chạm vào đầu lưỡi. Cô liếc mắt nhìn anh như nhìn một đứa trẻ tọc mạch. " Anh là quan to, không có nghĩa việc gì cũng có thể quản."
" Tôi thích cảm giác có được thứ mình muốn có. Cô hồ ly, cô có đang tạm thời là người tình của ai không ?"
" Không. Nếu thích thì anh đi nói với bà chủ 1 tiếng, rồi đưa tiền cho bà ta."
" Cô biết tôi muốn gì à?"
" Theo như tôi biết thì anh là đàn ông. Không cần mất thì giờ, cứ làm xong thủ tục rồi nói chuyện"
" Cô cứ như thế này và được làm hồ ly sao?"
Lắc lắc ly rượu trong tay, cô uống một hơi rồi đặt ly không xuống bàn. Hơi thở nhè nhẹ lẫn hơi men, đưa ngón tay cái lên lau vết rượu dính trên môi, cô nở nụ cười, đuôi mắt kéo thành vệt dài, y hệt mắt cáo. Ghé sát người vào anh, thì thầm : "hồ ly có cách của nó để sinh tồn".
*
* *
Nhiều người đã nói, tuổi thanh xuân là đóa hoa không bao giờ nở 2 lần.
Cô đang dùng cả tuổi thanh xuân của mình, chỉ để vào một mục đích.
...
Tháng 11, trời trong, đã bớt nắng.
Anh là người kì lạ, và khó đoán.
Là người tình của anh đã được 4 tháng. Thật dài.
Anh thích ngắm nhìn tròng mắt đen của cô. Dần dần, cô cũng không đeo lens nữa.
Anh từng mua cho cô 1 bộ váy trắng, nói rằng hồ ly lông màu trắng. Cô không thích đồ trắng. Cái thứ màu sắc tinh khiết ấy, cô không xứng với nó.
Cô nói, cô là con cáo đỏ.
Con người ta sinh ra từ máu, chào đời mang trên mình màu đỏ. Đánh dấu cuộc đời người con gái cũng bằng thứ máu đỏ. Rượu đỏ là thứ rượu ngon nhất. Chết trong lửa đỏ, là cái chết đau đớn nhất....
.....
Còn tiếp
Theo Truyenngan.com.vn