Người thứ hai, con ếch và sợi chỉ đỏ

2017-05-03 13:26:50

 "- Vì tớ sẽ yêu hết người này đến người khác. Nhưng tớ muốn cậu ở cạnh tớ mãi mãi. Dù tớ bỏ ai, hay ai bỏ tớ, tớ vẫn có thể tìm đến cậu. Và khóc, và than thở, và chí choé với nhau. Vì cậu là bạn tớ – Na nắm chặt bàn tay tôi, thì thầm những lời nhỏ như dịu cơn buồn bã lại."

***
1. Người thứ hai
Tôi nhìn đồng hồ. Đã 30 giây kể từ lần bấm chuông thứ nhất. Na vẫn chưa xuống mở cửa.
Nếu là ngày bình thường, có thể tôi đã nhắn tin, nháy máy, và bấm chuông khiêu khích ầm ầm. Nhưng nếu hôm nay làm thế, có thể Na sẽ bực, và càu nhàu, và làm hỏng luôn mood của cả buổi tối tôi đã dọn ra từ trước. Hai đứa bạn thân lòng vòng trong tối Valentine cũng là một cái theme ưa thích và một lựa chọn không đến nỗi tệ. Tuy nhiên, ý định của tôi chạy theo hướng khác.
Tôi không muốn nhìn cô bạn say nắng hay thích một ai khác nữa. Không một ai khác, ngoài tôi.
Na cuối cùng cũng đến gần, sau 12 phút chờ đợi, 5 câu hỏi với bố Na và một tiếng gọi của mẹ Na. Cô bạn quấn một chiếc khăn to sụ như con cừu, leo lên xe, thúc nhẹ sườn tôi, không quên chào bố mẹ thật to. Tôi bám chặt tay ga, cố giấu sự lo lắng như đứa trẻ thấp thỏm luôn sợ có ai đó lấy mất món đồ mình yêu thích ở cửa hàng đồ chơi, đi về quán café nhỏ ấm đã đặt trước. Quán hơi đông, góc tầng 3 riêng biệt ngăn bởi tủ sách là sofa êm với ánh nến.
Mọi thứ đều hoàn hảo, Na hơi ngạc nhiên, nhưng thích thú. Chỉ cần thế là đủ.
Tôi để ý mọi cử chỉ của Na. Dường như thanh quản của tôi không hoạt động nữa. Chọn xong menu, Na đưa mắt nhìn quanh, tỏ ý hài lòng với kiểu vintage mà tôi biết rõ cô bạn sẽ thích. Ngay khi tôi định thu sự chú ý, Na đã nhìn thấy tôi, và cười. Cũng vì nụ cười đó, nên tôi sẽ...
- Dương này, cậu sẽ làm người thứ hai nhé. – Na chạm nhẹ vào bàn tay tôi, ngắt đoạn hội thoại tôi vừa dựng ra. Khoan, tôi vẫn chưa kịp nói gì cơ mà.
- Là sao? Cậu định chơi trò gì? – Tôi đẩy lời đề nghị của Na sang dạng phỏng đoán an toàn. Chắc cô bạn muốn chơi trò gì đó.
- Không, chẳng phải gì cả. Cậu sẽ là người thứ hai trong suốt cuộc đời tớ. Tớ muốn thế. Nên cho cậu biết vậy thôi. – Na rút tay lại, nháy mắt như chờ một câu hỏi của tôi để cô có cơ hội giải thích.
- Tại sao? Ai là người thứ nhất? – Lần cuối cô bạn chia tay là nửa năm trước. Cũng đã hết khóc và buồn, cũng đã không thừ người nhìn đám đông. Còn ai mà tôi không biết?
- Người thứ nhất là người yêu tớ.
– Ai?
– Chẳng ai cả.
– Thế tại sao tớ lại là người thứ hai khi người thứ nhất không tồn tại? – Cơn giận dữ của tôi bùng lên. Không, tôi không chắc có phải là giận dữ không nữa. Giọng tôi cũng không quá to, không quá gay gắt. Tại sao lại hỏng ngay đúng phút cuối? Tại sao cô bạn lại nói điều đó vào lúc này, chứ không phải là một tuần trước, một tháng trước? Cổ tôi như nghẹn lại. Cơ hội bị cắt đứt một cách phũ phàng.
- Vì tớ sẽ yêu hết người này đến người khác. Nhưng tớ muốn cậu ở cạnh tớ mãi mãi. Dù tớ bỏ ai, hay ai bỏ tớ, tớ vẫn có thể tìm đến cậu. Và khóc, và than thở, và chí choé với nhau. Vì cậu là bạn tớ – Na nắm chặt bàn tay tôi, thì thầm những lời nhỏ như dịu cơn buồn bã lại. Tôi sẽ ở bên cô ấy mãi mãi đấy, nhưng sao câu chữ như những giọt mực bơm vào cốc nước, đầu tôi cứ tối đặc lại.
Đưa Na về, tôi không nói gì được nữa. Tôi chẳng còn gì để nói nữa. Tôi mở cốp xe, tặng cô bạn quả cầu thủy tinh couple được bọc kỹ, cố không để Na nhìn thấy tấm thiếp rớt lại. Na vòng tay qua vai tôi, ôm nhẹ rồi đi vào nhà. Tôi cũng về thẳng, chui vào chăn với tấm thiệp vò nhàu nhĩ.
Hình như Na biết điều tôi định nói. Hoặc điều tôi nghĩ. Tôi chẳng biết, chỉ thấy ngàn nơron bất động như chìm vào giấc ngủ đông.
Hình như tôi khóc trước khi ngủ. Hoặc trong khi ngủ. Tôi chẳng nhớ, chỉ thấy vỡ tan.
Vậy mà nhắm mắt lại, tôi vẫn nhìn thấy Na. Như cầu vồng. Ấm và màu sắc, nổi bật giữa trời. Và tôi mỉm cười, dù biết xa vời như thế.
2. Sợi chỉ đỏ
Rồi trời cũng xanh. Những khe cửa sổ mang âm thanh cũng ấm. Tôi vẫn ở bên cạnh Na. Làm người thứ hai và chờ người thứ nhất. Đôi khi tôi mất bình tĩnh, đặt câu hỏi vu vơ khi Na ngồi sau và đeo headphones. Buồn thật, khi tôi còn là một thằng nhóc tương lai chưa định hình thì tình cảm đã như sương khói rồi. Na vẫn nói cười, vẫn thi thoảng bỏ tôi về một mình, và đi ăn với người khác.
Nắng vàng lác đác, rồi gắt cả một mùa hè trong veo. Lớp học thi nóng cheo leo, chỉ canh giờ nghỉ là có thể ùa ra cho loãng. Vẫn chẳng có người thứ nhất nào cả. Chắc lịch học quá bận khiến Na chẳng buồn hẹn hò nữa. Tôi lại càng không. Và chúng tôi cứ ở cạnh nhau như thế.
- Cậu có biết câu: "Bạn phải hôn rất nhiều con ếch, rồi bạn mới có thể gặp được hoàng tử" không? – Câu hỏi đột ngột đưa ra, khi hai đứa đang ngồi hàng trà chanh, mắt chăm chăm chờ lớp học ca trước tan để có thể lao vào giành chỗ tốt.
- Hoặc có thể là bạn sẽ nhận ra là chẳng có hoàng tử ếch nào cả? – Tôi nghĩ đến từ "hôn", và nghĩ từ đấy phát ra từ cuống họng mình sẽ thật kì cục. À, tôi cũng có thể chỉ là một con ếch xấu xí. Thậm chí là một con ếch còn chưa bao giờ được hôn.
- Thế cậu có biết câu chuyện về sợi chỉ đỏ không? – Na nhìn tôi như vừa bị dội một gáo nước lạnh, hướng câu chuyện sang chủ đề khác.
- Không – Tay tôi khuấy mạnh đá trong cốc trà chanh. Tôi vẫn nghĩ về câu nói trước đó, tự nhiên thấy tai mình nóng.
- Chuyện nói về những người yêu nhau là do định mệnh. Họ được nối với nhau bởi sợi dây đỏ buộc vào ngón tay út của mỗi người. Dù thời gian, hay trong hoàn cảnh thế nào, họ cũng sẽ quay lại và ở cạnh nhau. Chưa nghe bao giờ thật hả? – Na huơ huơ tay trước mặt tôi. Để lấy sự chú ý. À, tôi có nghe, nhưng bản của tôi là buộc vào cổ chân. Đại ý thì cũng như vậy.
- Ừ, có nghe qua. Cậu lại nghĩ gì nữa thế?
- Ừm, tớ chỉ nghĩ... cậu có nghĩ là tớ sẽ tìm thấy người nối sợi dây đỏ với tớ không, Dương?
Tôi sững lại. Không leng keng tiếng đá nữa. Cảm giác là thế này đây. Giống như một quyển sách đã cũ nay lại còn được cất đi vì người đọc đã muốn tìm câu chữ mới.
Na không mấy nhận ra sự đổ vỡ trong đầu tôi, thản nhiên kéo tôi len lỏi qua những học sinh đang cố lao ra khỏi cái khung cửa quá hẹp. Âm thanh, ánh sáng không ghi nhận rõ nét trong đầu tôi nữa. Tôi tự hỏi không biết sợi dây nối giữa tôi và Na màu gì. Nó đã đứt chưa, hay đứt trong ngày mai? Tuần sau? Năm sau? Hay vào một ngày đẹp trời Na bảo tôi không cần chờ cô về.
Thật là một câu hỏi ám ảnh. Nửa đêm tỉnh giấc, tôi vẽ ngoằn ngoèo đường bút chì vào bất cứ con vật, đồ vật nào xuất hiện trên trang giấy. Không, tôi cũng chẳng được là con ếch để có cơ hội một lần nữa.
Tôi chỉ là người thứ hai.
Na bảo tôi sẽ đi Sài Gòn một tuần. Tôi nhún vai. Rồi bỗng nhiên, cô kể về anh chàng khoá trên thích cô năm ngoái, đã tốt nghiệp và đi về phía Nam. Lồng ngực tôi như co rút xương lại, đau nhói. Anh vẫn thích cô, vẫn nhắn tin và viết thư cho cô. Tôi nghe rõ tiếng tim đang đập thình thịch nhức nhối. Anh sắp đi du học. Không về đây được. Tôi cau mày. Chỉ 2 tiếng bay, sao lại không về được? Nhưng Na cười, và hạnh phúc về chuyến đi mơ hồ. Tôi đành im.
Na ở nhà dì, và sẽ tạo bất ngờ cho anh. Sao suốt thời gian qua, tôi không biết gì cả. Hay vì cô vui, và chỉ than thở với tôi những chuyện buồn? Tôi khẽ nắm tay Na thật chặt, rồi buông ra rất nhanh, cắm cổ đạp về nhà. Hình như tôi khóc trước khi ngủ. Hình như tôi khóc trong khi ngủ. Tôi cũng không biết nữa.
3. Đêm sân bay
Na gọi cho tôi sau 4 ngày. "Ra sân bay đón tớ. Đưa tớ về." Giọng cô nghẹn lại giữa tiếng nhiễu thanh xa xăm. Chuyện gì đó đã xảy ra.
Tôi toan hỏi, nhưng thôi. Dập máy, tôi đi bộ ra shuttle bus, để cho trí tưởng tượng chạy theo những mô típ quen thuộc kinh khủng. Cảm giác Na không phải là người thứ nhất của ai đó không làm tôi khá hơn, trái lại khiến tôi như va vào sự cô đơn của chính mình. Ngồi trên xe bus, trời đổ mưa ầm ĩ. Giữa những vạt nước to sắc nhọn, tôi lờ mờ nhìn thấy sợi dây màu đỏ bên ngoài, xuyên suốt giữa màu đèn lổn nhổn, tiếng còi xe lộn xộn, nhạt nhoà không đầu không cuối. Tôi cúi xuống nhìn bàn tay mình, cười nhạt. Ngay cả trong những lúc thế này, tôi vẫn ích kỉ, vẫn tìm cho bản thân một hy vọng về người con gái mình yêu, có thể là duy nhất.
Mà tôi có gì để mất nữa đâu.
Tôi nhận ra Na qua dãy cửa kính trong đã bám bụi. Cô bạn mặc áo T-shirt xanh lá to rộng, gò lưng với balo căng phồng, sải bước nhanh vội như vừa thoát khỏi nơi nguy hiểm. Tôi bám vào thanh sắt ngưỡng chờ, hít một hơi dài.
Cửa tự động tách ra, cô bạn lao vào tôi với nụ cười tàn cuộc. Ôm Na sát tay, người cô bạn run lên không chút che giấu. "Mọi thứ rồi sẽ ổn. Về thôi". Như một cách tự nhiên nhất, tôi vỗ về, hôn lên vầng thái dương trắng dưới ánh đèn nhợt nhạt. Lần đầu tiên. Ngồi trên xe bus, nhìn bàn tay mình nắm chặt tay Na, khi cô dựa đầu vào vai tôi mệt mỏi, tôi chợt nghĩ về sự gắn kết, và thấy như một lẽ hiển nhiên.
Na giữ sự im lặng trong một thời gian. Tôi vẫn cùng cô đi học, và uống trà chanh trước cổng lớp học thêm để tranh chỗ ngồi. Tôi không chắc điều Na nghĩ, nhưng tôi tin vào tình cảm của mình. Tối đi chợ đêm, tôi buộc sợi dây màu đỏ vào ngón út của Na, và nối với ngón tay mình. "Để không lạc nhau nữa" rồi nắm tay Na đi qua những đám đông. Cô bạn thoáng ngạc nhiên, rồi mỉm cười nắm tay tôi như một con mèo ngoan trong ngày nắng ấm.
Có lẽ không cần phải nói yêu nhau, tôi cũng không cần phải nghĩ đến hoàng tử ếch nữa. Tôi có làm người thứ hai không cũng không quan trọng, nhưng Na là cô gái của tôi.
Và tôi sẽ giữ cô bằng bất kì sợi dây nào tôi có được. Thế đấy.
Truyenngan.com.vn

Trao đổi thông tin

Quý khách có thể dùng mẫu bên dưới để trao đổi thông tin với chúng tôi.

Authenticate image

Vui lòng nhập vào thông tin phía trên để trao đổi

Các tin khác

Quản lý tài khoản

Trợ giúp

Giới thiệu