Những điều thuộc về nỗi nhớ

2017-05-11 15:03:40

 Đôi lúc trên đường đời vội vã, ta vô tình dừng lại, đơn giản là chỉ để ngắm nhìn...một chiếc lá vàng rơi, một vạt nắng lướt qua hiên nhà, một con đường mà ta đã từng đi qua, hay đơn giản chỉ là một dáng hình thân thuộc lướt qua ta trong tâm trí.

***
Một thoáng mơ hồ để rồi ngậm ngùi nhận ra rằng ta đã đánh rơi quá nhiều thứ mà ta hằng trân trọng. Ta lục lọi lại khối ký ức tưởng chừng đã quá tải của mình, ghép lại những mảnh tâm hồn vụn vỡ. Và rồi chính ta vỡ òa trong nỗi nhớ – nỗi nhớ về ta của một ngày hôm qua như thế!
Ta nhớ về tuổi thơ. Tuổi thơ của những cánh diều chấp chới mang ước mơ của đứa trẻ thơ bay vút lên bầu trời. Những lỗi lầm của một thời nông nổi, bồng bột, không ít lần ta làm mẹ buồn và lo lắng cho ta. Và rồi đứa trẻ nào cũng lớn, như chim non đủ lông, đủ cánh rồi thì cũng sẽ bay, bay mãi, bay mãi, ngao du cho thỏa chí tang bồng.
Rồi va vấp, rồi khó khăn...rồi những cơn bão ập đến, cánh chim mỏi chao đảo tìm đường trở về. Trong cái tổ ấm của ngày xưa, mẹ vẫn đợi ta, và âu yếm mỉm cười khi thấy ta chênh chao trước ngõ. Khi bắt đầu đối diện với những thử thách, mới thấy nhớ vô cùng khoảng thời gian không lo không nghĩ trước đây. Ra giữa dòng đời, tự mình giải quyết tất cả, ta mới thấy nhớ sao cái cảm giác được chở che, bảo bọc trong vòng tay gia đình.
Ta nhớ nhà da diết. Ừ thì đã bao lâu rồi ta không được về cái nơi thân thương ấy?...Ta không biết, chỉ biết rằng khoảng thời gian đó đủ lâu để ta có thể mơ về cái viễn cảnh ấy mỗi đêm. Cuộc sống đôi khi quá chật chội và ngột ngạt. Chính những lúc ấy ta lại muốn được về – về nơi ta không còn những âu lo như thế.
Ta gọi nơi ấy là nhà, là gia đình, là tất cả những gì ấm áp nhất mà cuộc sống ban tặng cho ta. Dù cho ta có đi đâu, làm gì và ta có trở thành ai đi chăng nữa ta luôn vững tin vì ta biết ta luôn còn đó một gia đình.
Ta thật sự nhớ, nhớ lắm những món ăn của mẹ, tiếng cười trong trẻo của hai đứa cháu thơ. Nhớ lắm cái thứ âm thanh mộc mạc, cái mùi không khí âm ẩm trong veo buổi sớm mai thức giấc, và còn cả cái tĩnh lặng của đêm không lẫn vào đâu được. Nhớ lắm những buổi trưa hè, gia đình ngồi quay quần bên nhau, tiếng cười át đi cái oi của nắng.
Nhớ lắm những ngày mưa, ta đứng lặng nhìn mẹ ta thiếp đi trong mệt mỏi. Đưa mắt nhìn những hạt mưa trút xuống vòm cây xanh – màu xanh ta yêu thích – ta không khỏi nghĩ suy về cuộc đời. Mẹ ta chịu khổ cả đời vì con, vì cháu, vì cả gia đình không chút thở than.
Ta cảm ơn không chỉ vì đức hy sinh của một người phụ nữ mà nhờ mẹ, ta trở thành ta của hiện tại – một chút cứng cỏi và gan góc của một đứa con trong một đại gia đình...Ta gói gém tất cả vào sâu thẳm trái tim ta như những gì thiêng liêng và cao quý nhất để nhắc nhở ta rằng ta không bao giờ đơn độc.
Rồi khi ta lớn, nỗi nhớ trong ta theo đó cũng lớn dần lên. Là con người, ta không khỏi hối tiếc cho những chuyện đã qua, những vỡ tan không đáng có để rồi giờ đây ta lặng yên trước những ánh nhìn thân thuộc, những tiếng cười vỡ òa trong những lời trách than.
Ta hằng cám ơn cuộc sống đã cho ta có được những người bạn như thế nhưng cũng trớ trêu thay khi đã đưa chúng ta đến quá gần nhau để rồi dễ dàng đánh mất nhau như thế.
Đâu dễ để được gặp nhau, đâu dễ để được chân thành gọi nhau là bạn, những giây phút ấy vẫn mãi nơi đây, những tiếng cười ấy vẫn vẹn nguyên trong tâm trí, vậy mà giờ ta và bạn chẳng khác chi người xa lạ, thoáng qua nhau như những kẻ vô tình. Còn đâu những kỉ niệm, còn đâu những con đường ngập lá vàng rơi?
Ta đã từng chọn lựa quên đi tất cả, nhưng có được đâu khi nó vẫn xâm chiếm tâm trí ta mỗi khi đêm về. Đôi khi cố quên đi sẽ khiến lòng nhớ, thật nhiều...
Nỗi nhớ về một tình bạn, một tình bạn đã xa làm ta sợ. Ta sợ cho những vỡ tan như thế lại tái diễn vì đơn giản cuộc sống vẫn còn đó muôn vàn điều mà ta không thể nào lường trước được. Nên ta luôn dặn lòng mình phải nhớ, phải ghi nhớ tất cả để suy nghĩ và tha thứ cho nhau, để chia sẻ với nhau những nỗi buồn, để sống là cho nhau thêm những ngày hạnh phúc...
Đi qua bao thăng trầm cuộc sống, ta biết ta vẫn còn đó vẹn nguyên nỗi nhớ về người. Dù rằng người chỉ đi ngang qua cuộc đời ta và gieo vào đấy không ít những buồn đau. Nỗi nhớ ấy mang ta đến một vùng trời của những ngày xưa, những con đường thân quen, những khoảng không gian tĩnh lặng, những xúc cảm một thời từng làm trái tim ta tan nát.
Ta đã từng không đủ can đảm để bước đi khi người bỏ lại ta trong đêm mưa ấy. Ta đã từng hận, từng oán trách. Nỗi nhớ đã đeo bám ta suốt bao ngày, về người, về tất cả những gì mà ta và người đã từng trải. Nhưng giờ tất cả với ta chỉ còn lại những tiếng cười và những bài học mà cuộc sống đã nhờ người dạy cho ta. Ta trân trọng và thầm cám ơn vì sự xuất hiện của người trong cuộc đời ta, dù chỉ là thoáng qua.
Người đã cho ta biết thế nào là cuộc sống, là yêu thương và được yêu thương, là cho đi và không cần nhận lại, là con người thì phải biết chấp nhận và hy sinh... Để biết rằng, có đi qua những nỗi đau, ta mới yêu thêm những gì của hiện tại. Có ước mơ thì mới có những kì tích. Có yêu thương thì mới được yêu thương. Có chân thành thì sẽ nhận lại chân thành...
Mãi mãi còn đó những cơn mưa mang người đi và không bao giờ trở lại, nhưng ta đã không còn buồn vì ta đã không còn đứng một mình trong mưa. Cám ơn người đã cho ta một lần biết yêu thương và chờ đợi, ở một nơi nào đó, ta mong người thật sự hạnh phúc.
 
Nỗi nhớ, có khi thoảng qua phút chốc, nhưng có khi lại quay quắt cồn cào, có khi trào dâng nước mắt. Nỗi nhớ, có khi nhẹ nhàng, mông lung, không nắm bắt, có khi lại thổn thức như xoáy vào bên trong bao kỉ niệm. Khi ta bắt đầu chìm trong những nỗi nhớ triền miên là lúc ta thấy mình cô đơn nhất, lẻ loi nhất, quýnh quáng kiếm tìm chút kỉ niệm để nhắc rằng mình vẫn còn tồn tại.
Mâm cơm nghi ngút khói, một buổi tối đẹp trời dạo phố bên người ấy, một chiều đầy gió chạy rong trên cánh đồng và nghe gió tạt vào lòng, những nỗi nhớ bắt nguồn từ những điều bình dị nhất, ấm áp nhất.
Cuộc sống trôi qua, có những người bước vào đời ta và lẳng lặng ra đi, cũng có người đến và để lại dấu chân trong miền kỷ niệm, để những khi nhớ về người, ta lại trải lòng cùng những nỗi nhớ chơi vơi.
Nỗi nhớ cũng làm con người mạnh mẽ và trưởng thành hơn. Nhưng tuổi trẻ nhiệt huyết và đam mê, đâu chỉ là những khoảng đêm dài nhung nhớ. Hiện tại là đây, cuộc sống là đây, là những gì ta đang nắm giữ, ngay lúc này. Hãy học cách yêu thương tất cả và sống trọn vẹn tất cả, để những điều của hôm nay, sẽ trở thành hoài niệm đẹp trong nỗi nhớ của ngày mai.
Như một nhà thơ đã từng nói: "Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương." Tình yêu sẽ chỉ cho chúng ta con đường đi đến hạnh phúc. Và nỗi nhớ sẽ là quyển nhật kí về những chặng đường đã qua để ta mỉm cười mỗi khi nhớ về.
Những nỗi nhớ vẫn mãi đong đầy.
Những trái tim vẫn luôn hướng về nhau.
Và con người vẫn luôn yêu thương nhau như thế!
Cho nhau những tiếng cười, những lời yêu thương...
Để những nỗi nhớ không mang về trong đêm những giọt mưa rơi tí tách...!
Theo Truyenngan.com.vn

Trao đổi thông tin

Quý khách có thể dùng mẫu bên dưới để trao đổi thông tin với chúng tôi.

Authenticate image

Vui lòng nhập vào thông tin phía trên để trao đổi

Các tin khác

Quản lý tài khoản

Trợ giúp

Giới thiệu