Những lần đầu tiên
2013-09-06 09:14:51
Ngày ấy sự tự tin, cộng một chút may mắn nhỏ, đã giúp em giành được vị trí công việc như trong mơ. Nơi đây luôn lưu giữ lại nhiều kỷ niệm về những lần đầu tiên của em, lần đầu được đến công sở làm việc, nhận lương, được trải nghiệm môi trường cạnh tranh, khắc nghiệt khiến con người ta thích nghi cao độ.
Em bỗng hiểu không phải cứ thật thà quá mà tốt, không phải ai nói vậy mà cũng đúng là vậy, kẻ nói một đằng làm một nẻo nhiều vô kể…
Và chính nơi đây lần đầu tiên em gặp anh ta, người khiến trái tim em đập dữ dội, hồi hộp và cả thổn thức, song đó cũng là người mang đến dấu ấn rõ nét nhất trong cuộc đời em về việc để tin và yêu một người không đơn giản.
Gã vào công ty sau em, hôm mọi người hỏi thăm gã nhũn nhặn khai đã có bạn gái, nhưng sau đó thì vẫn nhiệt tình tiếp cận em, làm mấy chị ngạc nhiên hỏi, thực sự em cũng không biết, chỉ thấy anh ta đáng mến quá nên mắt em cứ mờ đi.
Sau đó gã cũng biết điều nên kể em nghe về mối tình đầu, em hỏi sao lại chia tay gã sụt sùi “Vì người ta có nhiều sự lựa chọn quá”, cứ lần nào vô tình hay cố ý nhắc về người xưa, nước mắt anh ta lại tuôn, không muốn người mình yêu đau đớn, em đã dặn lòng tuyệt đối không được đề cập nữa. Em còn cảm phục kẻ đã luôn dành tình cảm cho người con gái dẫu không còn đi cùng mình, hẳn anh là người rất trọng nghĩa. Phải nói là gã diễn quá đạt khiến em không ngờ một điều, họ chưa bao giờ xa nhau.
Gã nói thích sự riêng tư nên cấm em động vào điện thoại của gã, em tôn trọng vì đó là quyền của họ, hai nữa chẳng bao giờ em có cơ hội vì nó lúc nào cũng dính với gã bất kể ngày đêm. Duy có một lần em đến chơi thấy điện thoại gã báo có tin nhắn, không nén được tò mò em liền mở ra đọc và ngỡ ngàng, khi trong đó gọi chồng xưng vợ rất tình cảm.
Em bình tĩnh đưa gã đọc và gương mặt thì thể hiện sự cần một lời giải thích, gã còn bình tĩnh hơn cả em, thản nhiên xóa xoẹt một cái như bao tin nhắn trước “Bọn bạn toàn trêu đùa vớ vẩn, em đừng tin theo kẻo rồi dấm dớ như chúng nó đấy. Anh yêu em mà!”. Nghe lời đường mật, em lại cười, lại tin, dĩ nhiên, người mình yêu sao lại không tin?
Cho đến ngày lễ tình nhân, đúng vào cuối tuần, gã về quê, em ở nhà đợi mãi chẳng thấy, gọi điện lại không nghe. Em đi ra đi vào, còn biện hộ rằng chắc anh muốn gây bất ngờ, hoặc bị trễ xe ô tô. Chín rưỡi tối anh ta mới đến với lý do “Ngủ quên”, em giận nên tự cho phép mình dỗi hờn, nũng nịu. Vậy là gã vin vào đó trách em toàn giận dỗi linh tinh, mất thời gian. Gã lạnh nhạt không đếm xỉa gì đến em nữa, dù ngày ngày vẫn gặp nhau, thành ra em tự trách bản thân trẻ con và hạ mình xin lỗi, vậy mà gã không chấp nhận, bởi gã cùng cô gái nọ sắp làm đám cưới và chỉ đôi ba tháng nữa thôi gã sẽ lên chức bố. Lương tâm còn sót lại không cho phép gã phỉnh gạt em thêm nữa chăng?
Khi trắng trợn “ngả bài”, gã trơ trẽn thú nhận, được vào công ty này chẳng qua là nhờ cô bạn gái giỏi ngoại giao nên các sếp mới chiếu cố đến gã. Em cười nhạt “Đến ân nhân của mình anh còn lừa dối, đối xử tệ thế thì cũng không lạ khi anh tồi với người khác”.
Em choáng váng đến vài ngày sau đó, do không thể ngờ lần đầu tiên trao gửi trái tim lại bẽ bàng đến vậy. Nhưng có lẽ nhờ đó mà giờ em mạnh mẽ hơn, em tin mình đã sẵn sàng chào đón và chống chọi với những điều mới mẻ khác. Qua những lần đầu tiên ấy, lần sau em sẽ trưởng thành hơn.
Sưu tầm từ Dantri.com